Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn là bí thuật chí cao của Đạo môn…
Lục Châu không ngờ khi thi triển Một Kích Chí Mạng lại có hiệu quả như thế này.
Có lẽ vì hắn đã nghĩ ngợi về Lục Hợp Đạo Ấn nên mới đánh ra một chiêu như vậy.
Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn, mỗi một chữ trong đó đều có uy lực cực lớn.
Được tạo thành từ chín loại ấn: Độc Toản Ấn, Đại Trùng Hư Bảo Ấn, Ngoại Viên Huyền Ấn, Nội Bát Tự Ấn, Vô Thúc Phược Ấn, Vạn Thần Ấn, Bát Quái Ấn, Bảo Hồ Lô Ấn, Nhật Nguyệt Ấn.
Mỗi loại ấn có hình dạng một chữ triện, lần lượt là Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành.
Chín chữ triện hợp thành một đường thẳng.
Khi khoé mắt Nhậm Bất Bình pháp thân thất diệp liếc về phía Lục Châu… trái tim hắn lập tức chìm xuống đáy cốc!
Nhìn từ đằng xa, trông nó như một đạo ánh sáng to lớn đâm xuyên thủng Nhậm Bất Bình và pháp thân Bách Kiếp Động Minh thất diệp kim liên!
Đây chính là cao thủ thất diệp!
Một đại môn phái có mấy vạn đệ tử, bồi dưỡng mất mấy trăm năm mới có được một cao thủ thất diệp.
Cứ như thế bị một chiêu của Lục Châu đâm xuyên thủng!
Toà pháp thân to lớn kia như một khối thuỷ tinh, từ từ nứt ra.
Luồng khí điềm lành của Bạch Trạch đã đuổi đi đại bộ phận hắc ám.
Tầm mắt của mọi người cũng rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Pháp thân thất diệp bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ, nguyên khí tiêu tán trong thiên địa, tàn phá cảnh vật chung quanh!
[Ting — đánh giết một tên Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Lục Châu nhìn thoáng qua giá cả của thẻ Một Kích Chí Mạng, vẫn chưa tăng giá.
Thân hình Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình ngưng lại giữa không trung, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Cùng lúc đó, nguy hiểm của Đoan Mộc Sinh đã được giải trừ, Bá Vương Thương lại càn quét về phía thập vu.
Keng keng keng keng…
Nhưng những người xung quanh đều chú ý vào thân hình của Nhậm Bất Bình đã bị Lục Châu đánh trúng một kích.
Nghe nói Nhậm Bất Bình đã bế quan nhiều năm, tu vi tịnh tiến rất nhanh.
Từ khi Ma Thiên Các giết nhị thủ toạ Ma Sát Tông là Tả Tâm Thiền, Nhậm Bất Bình vẫn luôn tìm cơ hội báo thù, thậm chí còn liên thủ với Trương Viễn Sơn của Chính Nhất Đạo ở Thanh Ngọc đàn.
Chỉ tiếc hắn vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp.
Hiện tại, trong cung bố trí bẫy rập, hậu nhân thập vu thiết hạ Tiên Hiền Đại Trận, sao hắn có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy.
Thế là hắn xuất động toàn bộ Ma Sát Tông, khống chế phi liễn bay tới.
Đáng tiếc ——
Từ đầu đến cuối hắn đã đánh giá thấp ma đạo tổ sư gia mặt ngoài trông có vẻ yếu đuối này!
Người ta chỉ cần giơ tay đã có thể đánh bại hắn!
Khi nguyên khí trong cơ thể Nhậm Bất Bình trào ra ngoài, hắn bỗng nhiên minh bạch tại sao Tả Tâm Thiền lại chết.
Có thủ đoạn thông thiên như thế, Ma Thiên Các cần gì phải để ý tới Ma Sát Tông?
Nhậm Bất Bình như một quả cầu khí, nguyên khí trong đan điền khí hải không ngừng phát tán ra ngoài.
Cho đến khi hoàn toàn khô quắt.
Cả người hắn rơi xuống đất.
“Tông chủ!”
“Tông chủ!”
Long liễn Ma Sát Tông kịch liệt lay động.
Tan đàn xẻ nghé!
Tông chủ chết đi, những người còn lại sao có thể không chút dao đông?
Kinh ngạc, sợ hãi, thấp thỏm… không biết phải làm gì!
Đoạn Hành đột nhiên xuất hiện trên phi liễn, ngạo nghễ đứng thẳng người, xua tay nói: “Đừng kinh hoảng, mau lui lại!”
Thấy Tông chủ đã chết, Đoạn Hành biết… kế hoạch của Ma Sát Tông đã thất bại!
Thậm chí còn chưa kịp ra tay mở rộng cơ đồ bá nghiệp!
Lục Châu đứng trên phi liễn, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Hành ở đằng xa.
Toàn thân Đoạn Hành run rẩy, vội vàng khom người nói: “Tiền bối, hành động lần này đều là ý muốn của một mình Tông chủ Ma Sát Tông. Vãn bối tuyệt đối không dám làm địch của Ma Thiên Các. Ta lấy thân phận tam thủ toạ ra thề, từ nay về sau… Ma Sát Tông tuyệt không dám mạo phạm Ma Thiên Các. Nếu làm trái lời thề, sẽ có kết cục như người này!”
Thân hình Đoạn Hành nhoáng lên, hoá thành một đạo hắc ảnh lướt qua người một cao thủ của Ma Sát Tông.
Phốc ——
Tên cao thủ Ma Sát Tông kia lập tức chết ngay tại chỗ!
Thủ đoạn vô cùng độc ác!
Ngay cả người phe mình cũng giết!
Đám người Ma Sát Tông trợn mắt há mồm, toàn thân run rẩy!
Trong rừng vắng hổ, hầu tử xưng vương!
Đoạn Hành bây giờ chính là người mạnh nhất ở Ma Sát Tông, ai có can đảm ngỗ nghịch hắn?
Hắn cũng không phải là người thề thốt lung tung. Hành động này là một mũi tên bắn trúng ba con chim, vừa có thể cho Ma Thiên Các thấy tâm ý của mình, vừa ra tay lập uy, lại còn có thể giết chết tâm phúc của Nhậm Bất Bình!
Kẻ vừa chết chính là tâm phúc của Nhậm Bất Bình!
Lục Châu liếc về phía long liễn của Ma Sát Tông.
Xem như hắn thức thời…
Lục Châu không quan tâm đến Đoạn Hành nữa mà quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh.
Đoạn Hành quả quyết hạ lệnh: “Rút lui!”
Đám người Ma Sát Tông còn chưa kịp phản ứng. Đối mặt với thập vu và Ma Thiên Các, bọn họ lúc này chẳng khác nào rắn mất đầu, không còn chủ kiến của bản thân, chỉ biết vội vàng khom người.
“Vâng!”
Long liễn Ma Sát Tông quay đầu rời đi.
Ngay cả Kiếm Thánh La Sĩ Tam… cũng phải rung động trước một chiêu kinh thiên Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Lục Châu!
Thật khó tin nổi!
Hắn liên tục lui lại, thật lâu sau vẫn chưa bình phục!
Đám người thập vu bị luồng khí điềm lành của Bạch Trạch áp chế, không còn hơi sức đâu quan tâm mấy chuyện này.
Dưới màn thương ảnh tấn công như vũ bão của Đoan Mộc Sinh, Vu Hàm nổi giận!
Vu Tức cau mày nói: “Tại sao lại như thế?”
Vu Hàm nâng tay phải lên, tay trái vạch một đường!
Tiên huyết bắn ra!
Một đạo tử khí yếu ớt toát ra từ đầu ngón tay.
Ngón tay dính máu của hắn quét từ mắt trái sang mắt phải…
Cặp mắt Vu Hàm lúc này đã biến từ màu đỏ thành màu xanh đậm.
“Quan Linh Thuật?”
Quan Linh Thuật là một thủ đoạn thường thấy trong vu thuật, nó không có năng lực công kích, chỉ có tác dụng nhìn rõ thực hư sự việc trước mắt.
Vu Hàm không tin con thú đang dậm chân liên tục trên trời là Bạch Trạch trong truyền thuyết.
Lại càng không tin thập vu bị xem là bên ác.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Trạch trên bầu trời.
Hắn rất muốn nhìn cho rõ ràng, đó là Bạch Trạch thật hay Bạch Trạch giả.
“Hả?”
Thế nhưng quang mang trên người Bạch Trạch lại thuần khiết vô cùng, khi Quan Linh Thuật nhìn tới, quang mang đó thậm chí còn phát ra ánh sáng bảy màu!
Trong lòng Vu Hàm trầm xuống!
Cho dù hắn rất cường đại. Cho dù hắn là thập vu tiên hiền.
Nhưng khi nhìn thấy kết quả này, ngón tay hắn cũng không thể khống chế được mà run lên.
Hắn không cam lòng nhìn về phía Lục Châu.
A? Người này rõ ràng rất nhỏ yếu, nhưng tại sao quanh thân hắn lại có một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm lượn quanh?
Vu Hàm là người đứng đầu trong thập vu.
Cũng là người mạnh nhất.
Nếu ngay cả hắn cũng có thể cảm giác được đối phương vô cùng nguy hiểm… vậy thì kẻ đó thật sự rất nguy hiểm!
Rất khó tin! Rất khó tin!
Choang choang choang choang…
Đoan Mộc Sinh dường như chẳng biết mệt mỏi, thương ảnh không ngừng đâm về phía trước!
Hộ thuẫn màu tím cũng bắt đầu trở nên suy yếu!
Đương nhiên… sự suy yếu này chủ yếu là nhờ Bạch Trạch!
Hoa Vô Đạo mở miệng tán thưởng: “Bạch Trạch không chỉ làm yếu đi vu thuật mà còn có thể tăng cường sức chiến đấu cho chúng ta! Mọi người đừng hoảng hốt!”
Ô —— ——
Bạch Trạch phát ra tiếng kêu trong trẻo!
Âm thanh tán dương của thập vu lập tức im bặt!
Thế giới trở nên thanh tịnh lại.
Trong một khắc khi âm thanh dừng lại, Vu Tạ, Vu Để, Vu Lễ, Vu Chân, Vu La lảo đảo bay về sau!
Đồng thời, thương ảnh của Đoan Mộc Sinh cũng đánh tan phòng ngự của bọn hắn, sau đó lăng không lui về phía sau đứng trước phi liễn.
Vu Hàm nâng tay lên!
Hoả diễm màu tím trên người hắn như mọc ra xúc tu bao bọc lấy năm người bọn họ!
“Vu Hàm đại nhân!”
Hai mươi tên tu hành giả mặc hồng bào còn lại cũng đồng thời phát động nguyên khí đỡ lấy bọn hắn.
Quang mang quanh thân Bạch Trạch tiêu tán, nó lách mình biến mất!
“Bạch Trạch?” Tiểu Diên Nhi có hơi lưu luyến không nỡ.
“Bạch Trạch tuy mạnh nhưng năng lực của nó cũng không phải là vô biên vô tận… Nó cũng cần phải nghỉ ngơi.” Hoa Vô Đạo gật đầu.
Lục Châu mở bảng Hệ thống lên xem, quả nhiên… bên dưới tấm thẻ hình Bạch Trạch có thêm một câu ghi chú: đang nghỉ ngơi…
Không ghi rõ thời gian nghỉ ngơi là bao lâu.
Thôi vậy… Bạch Trạch có thể phát huy năng lực điềm lành đã là vượt ngoài dự liệu của hắn.
Nếu thế thì Bệ Ngạn cũng có thể đại sát tứ phương?
“Vu Hàm đại nhân!”
Kiếm Thánh La Sĩ Tam đi đến bên cạnh thập vu.
Lực lượng vu thuật bị suy yếu, hắn không dám tuỳ tiện tấn công.
Hoa Vô Đạo hừ một tiếng: “La Sĩ Tam… ngươi muốn lấy cái mạng già của ta đúng không? Ta cho ngươi một cơ hội!”
“Hoa Vô Đạo, có gan thì cùng ta đơn đả độc đấu!” Kiếm Thánh La Sĩ Tam rất kiêng kỵ Lục Châu.
“Như ý ngươi.”
Hoa Vô Đạo xoay người chắp tay với Lục Châu: “Các chủ, mong người đừng nhúng tay! Nếu ta có bỏ mình thì cũng do ta tài nghệ không bằng người!”
“Đi đi.”
Lục Châu biết gút mắc giữa Hoa Vô Đạo và Vân Tông phải giải trừ hoàn toàn, nếu không việc này sẽ trở thành tâm kết thứ hai của hắn!
Mở được chữ triện thứ chín, lực lượng của hắn đã tăng mạnh!
“Muốn chết!”
Kiếm Thánh La Sĩ Tam tung người bay vọt lên. Mũi chân Hoa Vô Đạo điểm nhẹ, rời khỏi phi liễn. Khi hắn rời đi, Lục Hợp Đạo Ấn cũng hoàn toàn tiêu tán.
Nhưng lực lượng vu thuật đã bị Bạch Trạch làm suy yếu chẳng còn là bao, không đủ gây nguy hiểm.
La Sĩ Tam và Hoa Vô Đạo triền đấu không ngừng, vừa đấu vừa bay ra xa, không bao lâu đã biến mất không còn bóng dáng!
Lục Châu chắp tay đứng thẳng người, hai mắt sáng ngời ——
“Thập vu tiên hiền?”
Bốn mắt giao nhau.
Trong mắt Vu Hàm cũng chỉ nhìn mỗi mình Lục Châu.
“Ngươi chính là chủ nhân Ma Thiên Các?” Hắn lấy được tin tức từ não hải của Vu Sinh.
Trước đây hắn xem thường tất cả, nhưng bây giờ không thể lại một lần nữa dò xét người trước mắt.
Lục Châu đột nhiên nói: “Bản toạ rất thất vọng.”
“Hử?”
“Thập vu tiên hiền lại biến thành chó săn cho người khác.”
Vu Hàm nghe vậy liền trầm giọng nói: “Nếu không phải vì nể mặt Bạch Trạch, ngươi vũ nhục thập vu như thế đã xứng đáng bị ban chết một lần.”
Lại bắt đầu cãi cọ!
Minh Thế Nhân lạnh lùng cắt ngang: “Đừng mẹ nó khoác lác thêm nữa! Lực lượng vu thuật đã tiêu thất, các ngươi bây giờ cao lắm chỉ có tứ ngũ diệp… Ngươi là người đứng đầu thập vu đúng không? Bây giờ ngươi chỉ là thất diệp, có chịu nổi một chưởng của gia sư không?”
Vu Hàm vốn là người đã chết… nay hắn dùng lực lượng vu thuật giáng lâm lên người hậu nhân. Việc đã đến nước này còn quan tâm tới việc chính hay tà để làm gì nữa?
“Càn rỡ!”
Vu Hàm bay lên.
Toàn thân hắn bộc phát luồng năng lượng màu tím tựa như xúc tu, lan tràn ra bốn phía!
Phan Trọng thấy cảnh này liền vội vàng nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận, pháp thuật này của vu thuật tương đương với thất diệp đỉnh phong, không có bát diệp thì rất khó khắc chế được hắn!”
“Thất diệp đỉnh phong?!!”
Năm người Vu Tạ, Vu Để, Vu Chân, Vu La, Vu Lễ đồng thời bộc phát năng lượng.
“Phàm nhân chung quy cũng chỉ là phàm nhân. Sâu kiến cuối cùng cũng chỉ là sâu kiến… Năng lực của thập vu sao các ngươi có thể tưởng tượng nổi!”
Bàn tay Lục Châu vỗ một cái!
Phạm Tu Văn bị hắn hút tới.
Tu vi Phạn Hải cảnh làm việc này không chút khó khăn.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Phạm Tu Văn: “Phạm Tu Văn… ngươi đã thấy rõ ràng chưa?”
Sắc mặt Phạm Tu Văn âm trầm, im lặng không nói.
“Đường đường là thủ lĩnh hắc kỵ, là người từng đứng đầu trên Hắc Bảng… bây giờ bản toạ cho ngươi nhìn thấy rõ ràng!”
Hắn vỗ một chưởng vào lưng Phạm Tu Văn.
“Các chủ, không thể!” Phan Trọng sợ hãi kêu to.
Khi nguyên khí rót vào, Lục Châu có thể cảm nhận rất rõ ràng lực lượng phi phàm của Thiên thư truyền tới cảm giác mát mẻ.
Não hải vô cùng thanh tỉnh.
Nguyên khí mạnh mẽ xán lạn lao thẳng đến kỳ kinh bát mạch của Phạm Tu Văn!
Lực lượng phong bế toàn thân Phạm Tu Văn tiêu tán chỉ trong giây lát!
“A ——”
Hai mắt Phạm Tu Văn hiện lên màu xanh đậm, diện mục dữ tợn, miệng gào thét, “Lại là ngươi ——”
“Si Tình Thuật đã bị phá giải, còn không cút ra ngoài?!” Lục Châu vỗ tay!
Ầm!
Phạm Tu Văn bị Lục Châu đánh bay!
Đúng lúc này hắn cũng đã thanh tỉnh trở lại!
Trong não đột nhiên trống rỗng. Ta là ai? Ta đang ở đâu?
Ký ức như dòng thuỷ triều ào ào kéo đến!
“Thập vu? Mạc Ly?” Hai mắt Phạm Tu Văn toé lửa!
Ầm!
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh bát diệp kim liên lập tức nở rộ!