Phản ứng đầu tiên của Minh Thế Nhân cho rằng người này chính là Phạm Tu Văn.
Cơn sóng năng lượng bạo liệt vừa rồi đã cuốn đi tất cả mọi người, ngoại trừ Phạm Tu Văn thì chẳng còn ai có thể sống được đến tận bây giờ.
Hai tên thuộc hạ của hắn, Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng cũng không có năng lực này.
Lục Châu đứng trên phi liễn quan sát đại địa đã cháy đen bên dưới, hắn cũng nhìn thấy bàn tay kia.
“Sư phụ, người này rất có thể là Phạm Tu Văn. Đúng là mệnh cứng! Không phiền sư phụ động thủ, để con giết hắn!”
Minh Thế Nhân nhếch môi, Ly Biệt Câu lơ lửng trong tay tản ra quang mang nhàn nhạt.
“Cường địch như vậy nhất định phải thận trọng…”
Đoan Mộc Sinh hết biết phải nói gì… Lão tứ ơi lão tứ, đệ thành thạo nhất chính là ăn hiếp người nhỏ yếu!
Minh Thế Nhân vừa đến cạnh bàn tay cháy đen kia, âm thanh của Lục Châu bỗng truyền đến ——
“Kéo hắn ra.”
“A?”
“Sư phụ bảo đệ kéo hắn ra kìa.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Nha.”
Minh Thế Nhân hơi ngơ ngác thu hồi Ly Biệt Câu… Đáng tiếc, nếu có thể giết được đối thủ mạnh như vậy, sau này ai còn dám xem thường tên tuổi Minh Thế Nhân hắn?
Minh Thế Nhân vung tay lên.
Tầng đất khô cằn bị cương khí nhấc lên.
Thân thể bên dưới đã bị thiêu đến đen nhẻm như than.
Minh Thế Nhân tấm tắc lấy làm lạ: “Sư phụ… thật đúng là Phạm Tu Văn… Hắn có thể sống sót dưới luồng năng lượng bạo liệt kia, đúng là kỳ tích!”
Lục Châu nói:
“Trong Đạo Ẩn có một chiêu gọi là Huyết Độn Chi Thuật, tiêu hao mấy chục năm thọ mệnh và tinh huyết, ép khô tất cả lực lượng trong đan điền khí hải để hình thành một tầng phòng hộ bảo vệ cơ thể.”
Đám người trong phi liễn nghe vậy đều âm thầm tặc lưỡi.
Phan Trọng gật đầu nói: “Nhưng sau khi sử dụng Huyết Độn Chi Thuật, hậu quả cũng rất nghiêm trọng… Nếu đan điền khí hải bị hao tổn chỉ sợ tu vi cũng sẽ phải phế bỏ… Cần gì phải làm thế chứ?”
Đối với tu hành giả mà nói…
Thi triển huyết độn để bảo vệ tính mạng, nhưng nếu tu vi đều bị phế đi thì sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa?
Sống chẳng bằng chết.
Lựa chọn của Phạm Tu Văn khiến đám người không thể lý giải.
Minh Thế Nhân kiểm tra một chút, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó con ngươi đảo một vòng. “Sư phụ, hắn còn sống. Nhưng mà rất yếu… Lúc này rất thích hợp để giết
hắn, không cần tốn nhiều sức! Con am hiểu nhất là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà!”
Đoan Mộc Sinh: “. . .”
Chu Kỷ Phong: “? ? ?”
Đoan Mộc Sinh tỏ ra xem thường. Hắn rất khinh việc lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà ra tay.
Chu Kỷ Phong dù sao cũng là đại đệ tử Thiên Kiếm Môn… Hắn làm người vẫn là rất đoan chính.
Minh Thế Nhân lại lấy Ly Biệt Câu ra lần nữa.
Lục Châu vuốt râu lạnh nhạt nhìn về phía Phạm Tu Văn. “Phạm Tu Văn cả đời làm chuyện ác, không ngờ lại rơi vào kết cục này. Hắn lựa chọn như vậy… e là do không muốn chết không nhắm mắt.”
Phan Trọng nói:
“Phạm Tu Văn chắc muốn được tận mắt nhìn thấy Mạc Ly chết… Lòng hận thù đã giữ cho hắn sống.”
“Phi… Hắn muốn thấy Mạc Ly chết thì chúng ta phải thành toàn cho hắn sao? Nghĩ thật hay! Coi Ma Thiên Các chúng ta là nhà từ thiện? Không được, ta phải nhân lúc hắn chưa chết mà đâm hắn một đao tiễn lên đường!” Minh Thế Nhân có hơi gấp gáp.
Đoan Mộc Sinh không nhịn được nữa, kéo Minh Thế Nhân lại: “Lão tứ… chuyện cấp bách lúc này là tìm Hoa trưởng lão…”
“Tam sư huynh nói đúng.” Minh Thế Nhân gật đầu.
Hai người nhìn quanh bốn phía.
Trừ có vài người đánh bạo ở lại Canh Tử Trấn để quan sát, còn những nơi khác không có bóng dáng của bất kỳ kẻ nào.
Một số tu hành giả ở Canh Tử Trấn quay đầu bỏ chạy… số còn lại không ngờ lại quỳ xuống đất dập đầu, trên mặt còn có vẻ rất hưng phấn…
Chỉ tiếc mấy người này tu vi quá thấp, nếu không cũng thu vào Ma Thiên Các để làm chút việc tạp vụ rồi.
“Mang hắn về Ma Thiên Các.” Lục Châu hạ lệnh.
“A? Mang về Ma Thiên Các?”
“Phạm Tu Văn dù sao cũng là cường giả bát diệp… nếu hắn đã thống hận Mạc Ly như vậy, ta sẽ giữ mạng hắn lại…” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân tuy không thích Phạm Tu Văn, nhưng mệnh lệnh của sư phụ hắn không thể không nghe.
Tay khẽ nhấc lên, một cỗ cương khí cuốn lấy Phạm Tu Văn. Một phần nguyên khí len lỏi vào bảo vệ tâm mạch hắn, đặc tính của Thanh Mộc Tâm Pháp xuất hiện, khí tức của Phạm Tu Văn dần dần ổn định lại.
Minh Thế Nhân mang theo Phạm Tu Văn đạp không hành tẩu quay về phi liễn.
“Hoa trưởng lão!”
Đứng nơi cao thì nhìn được xa… Chu Kỷ Phong chỉ tay về hướng Đông.
Hoa Vô Đạo tập tễnh bay tới, mang theo thân thể đầy mỏi mệt, quần áo rách nát và gương mặt đầy vết thương.
Đoan Mộc Sinh bước đi như bay, đỡ lấy Hoa Vô Đạo.
“La Sĩ Tam đâu?” Đoan Mộc Sinh nhướng mày nhìn quanh.
Hoa Vô Đạo thở dài lắc đầu, nhìn thoáng qua Đoan Mộc Sinh rồi quay sang nói với Lục Châu đứng trong phi liễn.
“Kiếm thuật của hắn cực cao… ta không làm gì được hắn.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Hoa Vô Đạo. “Nhưng hắn cũng không làm gì được ngươi.”
Lục Hợp Đạo Ấn đã mở được chữ triện thứ chín… Muốn sử dụng đấu pháp tiêu hao thì cũng phải nhìn xem La Sĩ Tam có đủ bền bỉ hay không.
Hoa Vô Đạo gật đầu. “Đánh ngang tay.”
“Vậy thì La Sĩ Tam đâu?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Hắn đi rồi…”
“Ngươi…” Minh Thế Nhân phất tay áo, có hơi tức giận. “Người Ma Thiên Các ta muốn giết, sao có thể để hắn rời đi?”
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hoa Vô Đạo.
Suy cho cùng thì Hoa Vô Đạo xuất thân từ Vân Tông, có khi không phải là đánh ngang tay, mà là Hoa Vô Đạo nhớ tình đồng môn nên cố ý thả hắn đi chưa biết chừng!
Không ai tận mắt nhìn thấy, chẳng biết tình huống thật là như thế nào.
Lúc này Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Mỗi lời của ta đều là lời thật… nếu Các chủ không tin, ta nguyện ý bị trừng phạt, tuyệt không hai lời.”
“Đừng chơi trò khổ nhục kế! Sư phụ ta đã thấy nhiều rồi…” Minh Thế Nhân liếc mắt nói.
Lục Châu chậm rãi giơ tay lên ngăn lại, lạnh nhạt nói: “Bản toạ tin ngươi.”
Hoa Vô Đạo kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức khom người: “Đa tạ!”
Đồng thời, Lục Châu nhìn thấy độ trung thành của hắn tăng lên 5%.
Đoan Mộc Sinh đỡ Hoa Vô Đạo bay về Xuyên Vân phi liễn.
“Về Ma Thiên Các.”
“Vâng!”
Cùng lúc đó.
Ở một nơi cách khu vực bạo liệt khoảng hơn ba dặm.
La Sĩ Tam một tay cầm trường kiếm, một tay chống trên mặt đất, cố gắng ổn định thân hình.
Thỉnh thoảng lại nuốt nước bọt…
“Không ngờ lão già lại mạnh như vậy…”
Trong cơ thể hắn đã không còn nguyên khí cung cấp cho hắn tiếp tục chiến đấu.
Hắn thở hổn hển liên tục…
Ai mà ngờ được Kiếm Thánh hô phong hoán vũ như hắn sẽ có lúc chật vật như vậy.
“Thôi, người có chí riêng…” La Sĩ Tam bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngay khi hắn chuẩn bị rời khỏi nơi đó ——
Thanh bào kiếm khách lặng yên xuất hiện trước mặt hắn năm mươi mét.
Bóng lưng thẳng tắp, sau lưng đeo một thanh trường kiếm.
“Xin chào.” Thanh bào kiếm khách mở miệng nói.
La Sĩ Tam là nhân vật bậc nào, tuy không còn nguyên khí nhưng cũng không đến nỗi một chút năng lực đề phòng cũng không có. Nhưng sự xuất hiện của thanh bào kiếm khách khiến hắn giật nảy mình.
“Ngươi là?”
“Tại hạ Ngu Thượng Nhung.”
“. . .”
La Sĩ Tam trừng to mắt, tay nắm chặt trường kiếm, toàn thân run rẩy.
Lúc này hắn đâu thể là đối thủ của Ngu Thượng Nhung.
“Kiếm Ma?”
“Chỉ là hư danh mà thôi, không đáng nhắc tới.” Ngu Thượng Nhung chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía La Sĩ Tam, vừa bước tới vừa dò xét.
La Sĩ Tam lui lại một bước ——
“Ta phụng mệnh Tông chủ thanh lý môn hộ, không có ý đối địch với Ma Thiên Các!”
“Ngươi đang sợ.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ta… ta không có sợ…”
“Không. Ngươi sợ.” Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng lắc đầu, nở nụ cười thản nhiên. “Đừng lo lắng, ta không phải người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà ra tay…”
“. . .” La Sĩ Tam không tin.
“Ngươi rất yếu, yếu đến mức không thú vị.”