Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

“Với tính tình của lão ma đầu, chắc hẳn sẽ giết Ngụy Trác Nhiên không chút do dự… Chỉ là… mọi chuyện vẫn nên đề phòng có tình huống xấu xảy ra.” Nữ tử nói.  

             Ngụy Trác Ngôn lạnh nhạt cười:  

             “Đừng lo lắng. Bản tướng quân là thống soái tam quân, nếu bản tướng quân phải chết… ta sẽ khiến cho lê dân bách tính trong thiên hạ phải chôn cùng!”  

             Câu nói này có ý vị thà phụ người trong thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ ta.  

             Ngụy Trác Ngôn quay đầu nhìn nữ tữ đứng bên cạnh. “Cẩm Y, ngươi đi theo ta đã nhiều năm, ta biết ngươi là người cẩn thận… nhưng đôi khi ngươi cũng quá lo được lo mất.”  

             “Tướng quân dạy phải.”  

             “Ngươi đừng quên bài học lần trước, thái độ của nhị hoàng tử đối với Mạc Ly nào chỉ là quan hệ giữa nam và nữ thông thường?” Ngụy Trác Ngôn nở nụ cười sâu không lường được.  

             “Là thuộc hạ đa tâm.”  

             Ngụy Trác Ngôn đứng lên nhìn cảnh non sông nước biếc trước mặt rồi nói: “Lão ma đầu Ma Thiên Các còn sống được bao nhiêu năm nữa đâu. Mấy năm này ta sẽ bế quan ở giữa Thanh Dương Hồ. Mười năm thôi mà, nhanh như một cái chớp mắt… Có lẽ còn chưa đến mười năm lão ma đầu đã không lo nổi thân mình rồi, làm gì còn hơi sức đâu mà dây dưa với ta?”  

             Tuy nói là có thể sống hơn mười năm.  

             Nhưng tu vi của tu hành giả sẽ giảm mạnh khi tuổi tác tăng lên.  

             Tu hành giới vẫn luôn muốn cướp đoạt bảo bối của Ma Thiên Các, tất nhiên sẽ có người ra tay đánh đòn phủ đầu.  

             Đến lúc đó…  

             Thế gian này sẽ không còn Ma Thiên Các nữa.  

             “Mười năm… bản tướng quân chờ được! Hao tổn được!” Ngụy Trác Ngôn không khỏi cất cao giọng. “Trên thế gian này không ai có thể làm gì được bản tướng quân!”  

             Trong thanh âm xen lẫn với nguyên khí tản ra bốn phía trên mặt hồ khiến mặt hồ phẳng lặng bỗng dấy lên từng đạo gợn sóng.  

             “Tướng quân cao kiến.” Lý Cẩm Y khẽ khom người.  

             Ngụy Trác Ngôn thoả mãn liếc mắt nhìn Lý Cẩm Y: “Bên chỗ nhị hoàng tử có tin tức gì không?”  

             “Điện hạ nghe nói tướng quân muốn đến Ma Thiên Các nhận tội nên trong lòng rất thương tâm… người còn muốn đích thân dẫn binh mã đến chinh phạt Ma Thiên Các nhưng đã bị Mạc Ly ngăn lại.”  

             “Kẻ đàn người hát, diễn không tệ.” Ngụy Trác Ngôn mỉm cười nói. “Hành tung của bản tướng quân có bị tiết lộ ra ngoài không?”  

             Đây mới là chuyện hắn lo lắng nhất.  

             Lý Cẩm Y đáp: “Xin tướng quân yên tâm, ngoại trừ bốn vị phó tướng và thuộc hạ ra… thì không còn người nào biết tướng quân đến Thanh Dương Hồ bế quan cả!”  

             “Rất tốt.”  

             Ngụy Trác Ngôn gật đầu nói: “Cho dù có người đến Thanh Dương Hồ gây sự… bản tướng quân cũng tiếp chiêu như thường…”  

             Dù sao hắn cũng là cao thủ pháp thân thất diệp.  

             Cho dù có người đến… cũng chưa chắc đã làm gì được hắn.  

             Ngụy Trác Ngôn không khỏi cảm thấy vui vẻ vì kế hoạch kín kẽ của mình. Hắn chỉ tay vào bầu trời xanh thẳm ở đằng xa: “Cẩm Y… ngươi có cảm thấy cảnh sắc nơi này cực kỳ tươi đẹp không?”  

             “Tướng quân nói đúng lắm.”  

             “Nhìn kìa… ngay cả sao băng cũng xuất hiện vì bản tướng quân…”  

             Ở phía chân trời có một ngôi sao băng đang chậm rãi tiến lại gần.  

             Lý Cẩm Y ngẩng đầu nhìn lên.  

             Nàng vốn là nữ nhân, trong lòng cũng là tâm tư thiếu nữ… nàng muốn nhìn xem sao băng thật sự xinh đẹp cỡ nào.  

             Nhưng khi ánh mắt nàng nhìn vào ngôi sao băng phía chân trời, nàng không khỏi nhíu mày.  

             Ngôi sao băng đó có cái đuôi rất dài, khi nó đến gần trông nó càng lúc càng lớn, lại có vẻ rất quỷ dị… Tốc độ của nó hoàn toàn không giống với một ngôi sao băng loé lên rồi chợt tắt thông thường.  

             “Tướng quân, không đúng!” Lý Cẩm Y cau mày nói.  

             “Hả?”  

             “Hình như đó là phi liễn…”  

             “Phi liễn?”  

             Ngụy Trác Ngôn mở bừng mắt nhìn lên.  

             Khi sao băng đến gần, hắn rốt cuộc cũng đã nhìn thấy rõ ràng bộ dáng thật sự của sao băng!  

             Đúng như lời Cẩm Y nói, đây không phải là sao băng gì cả, mà chính là một chiếc phi liễn cực lớn!  

             Khắp thiên hạ này, là ai dám sử dụng chiếc phi liễn như vậy?  

             Một tên phó tướng nhanh chân bước tới, khom người nói: “Tướng quân, phát hiện thấy phi liễn của Ma Thiên Các, xin tướng quân tránh đi!”  

             Ngụy Trác Ngôn lắc đầu nói: “Không sao.”  

             “Tướng quân?”  

             “Ma Thiên Các sao có thể biết bản tướng quân đang ở đây? E là bọn họ muốn đến Thần Đô nên mới đi ngang qua Thanh Dương…” Ngụy Trác Ngôn nói.  

             Lý Cẩm Y khom người nói:  

             “Thuộc hạ cảm thấy hành động này của Ma Thiên Các thật bất thường, tướng quân vẫn nên tránh đi thì tốt hơn, nếu để bọn họ nhìn thấy thì…”  

             “Một Ma Thiên Các nho nhỏ, thật sự cho là bản tướng quân sợ chúng hay sao?!”  

             Từ nơi bọn họ đang đứng đến vị trí của phi liễn trên bầu trời là một khoảng cách cực kỳ xa xôi.  

             Cho dù thị lực có tốt đến mấy cũng không có khả năng nhìn rõ đối phương là ai…  

             Hơn nữa, Ngụy Trác Ngôn là cao thủ pháp thân thất diệp, chưa kịp thấy lão ma đầu, chỉ mới thấy phi liễn của người ta đã phải bỏ chạy, sau này hắn còn mặt mũi đâu mà làm thống soái tam quân?  

             Thế nên…  

             Ngụy Trác Ngôn vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn Xuyên Vân phi liễn.  

             Tốc độ của Xuyên Vân phi liễn không hề giảm xuống.  

             Ngụy Trác Ngôn chỉ tay về phía phi liễn. “Không ngoài dự liệu của bản tướng quân.”  

             “Tướng quân cao kiến!”  

             “Tướng quân cao kiến.”  

             Hai tên thuộc hạ đồng thời khom người.  

             Xuyên Vân phi liễn đúng là không hề có ý định hạ xuống…  

             Tốc độ của nó vẫn nhanh như lúc trước, không chậm đi nửa phân.  

             Ngay lúc bọn họ đang thở phào nhẹ nhõm, từ trên Xuyên Vân phi liễn bỗng bắn ra một đạo kim quang nhàn nhạt.  

             “Đó là cái gì?” Một tên phó tướng tinh mắt hỏi.  

             Kim quang tựa như một chiếc lá bay về phía Thanh Dương Hồ.  

             Đồng thời, một đạo kim quang khác cũng rơi xuống theo.  

             “Không xong! Là đạo ấn!”  

             Đạo kim quang thứ nhất đã hạ xuống ngang độ cao với ngọn cây.  

             Mọi người đều thấy rõ hình dáng của nó ——  

             Đó là một chữ “Lâm” thể chữ triện phát ra kim quang trong một chiêu Độc Toản Ấn!  

             Mục tiêu của nó chính là Ngụy Trác Ngôn.  

             Tâm thần Ngụy Trác Ngôn rung động thật mạnh.  

             Điều này có nghĩa là, kế hoạch của hắn đã thất bại hoàn toàn!  

             Ngụy Trác Ngôn nhìn Độc Toản Ấn đang đánh tới, bèn nâng hai tay lên đón đỡ!  

             Ầm!  

             Độc Toản Ấn đánh cho hắn bay ngược ra sau!  

             Ầm!  

             Ngụy Trác Ngôn đụng nát toàn bộ kiến trúc trên mặt hồ khiến chúng văng tung toé tứ phía.  

             Cương khí trên người hắn đánh bay hai tên thuộc hạ.  

             Cùng lúc đó, chữ “Binh” thể chữ triện toả kim quang trong một chiêu Đại Trùng Hư Bảo Ấn cũng nhào tới!  

             Ầm!  

             Ngụy Trác Ngôn liên tục bay ra sau!  

             Vẻ mặt hắn vô cùng dữ tợn, cương khí toàn thân ngăn ở trước mặt.  

             Bách Kiếp Động Minh!  

             Pháp thân xuất hiện lập tức hội tụ cương khí.  

             “Tướng quân!”  

             “Tướng quân!”  

             Bốn tên phó tướng và Lý Cẩm Y đều kinh hãi nhìn đạo ấn này đánh bay Ngụy Trác Ngôn!  

             Trên mặt họ tràn đầy sửng sốt không dám tin.  

             “Vẫn còn!”  

             Từng đạo ấn từ hướng khác dồn dập bay xuống như lá rụng mùa thu.  

             Cảnh tượng này trông như một đám ngỗng trời đang sắp hàng bay về phương Nam, tạo thành một đường cong hoàn mỹ…  

             Từng đạo nối tiếp từng đạo.  

             Cộng thêm hai đạo trước đó, có cả thảy chín đạo ấn đánh xuống hồ.  

             Ngoại Viên Huyền Ấn, Nội Bát Tự Ấn, Vô Thúc Phược Ấn, Vạn Thần Ấn, Bát Quái Ấn, Bảo Hồ Lô Ấn, Nhật Nguyệt Ấn…  

             Bảy đạo thủ ấn như có mắt, hoàn toàn bỏ qua bốn tên phó tướng, bỏ qua Lý Cẩm Y, lướt ngang qua đầu bọn họ mà đánh về phía Ngụy Trác Ngôn đã bị đánh bay đi thật xa.  

             Ầm!  

             Ầm!  

             Thanh âm va chạm với từng đạo thủ ấn vang lên!  

             Một ấn đánh ra một chưởng!  

             “Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn?! Là đại sư Đạo môn?” Bốn tên phó tướng há hốc mồm.  

             Cho dù bọn hắn là cao thủ nhất đẳng, nhưng khi nhìn thấy Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn… cũng không còn chút ý chí sinh tồn nào!  

             Người nào có thể đánh ra loại công pháp bí thuật chí tôn này?  

             “Đuổi theo! Tướng quân không thể chết được!” Lý Cẩm Y là người đầu tiên có phản ứng.  

             Nói xong nàng phóng như bay về hướng Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn đánh tới.  

             Bốn phía xung quanh Thanh Dương Hồ là rừng cây rậm rạp.  

             Duy chỉ có phương hướng Ngụy Trác Ngôn bị đánh bay đi là không vật gì có thể ngăn cản nổi, toàn thân hắn bay thẳng một đường như một đường hầm đã được đào sẵn!  

             Nếu không tận mắt nhìn thấy… thì ai có thể tin nổi?

Advertisement
';
Advertisement