Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Có lẽ là vì ở trên Kim Đình Sơn quá buồn chán, bình thường cũng không được tuỳ tiện xuống núi nên vừa trông thấy có ma mới, Phan Trọng đã cảm thấy hiếu kỳ.  

             Minh Thế Nhân tuỳ tiện gật đầu.  

             Phan Trọng cười ha hả đến bên cạnh Chư Hồng Cộng, khẽ dò xét ——  

             Người này có hơi mập mạp, thân hình cũng không quá cao, trông tướng mạo có vẻ ngu dốt.  

             Hẳn là người ngây thơ chân thành.  

             Xem ra chính là loại người dễ bị ức hiếp.  

             “Tại hạ là Phan Trọng, huynh đệ xưng hô như thế nào?” Phan Trọng làm quen hỏi.  

             Chư Hồng Cộng lườm hắn một cái, vừa định nổi nóng thì chợt nghe Minh Thế Nhân ho khan một tiếng, đành phải nuốt cơn giận vào.  

             Phan Trọng cũng không ngốc, thầm nghĩ một tiếng ho khan của tứ tiên sinh đã khiến cho tên ma mới này phải ngoan ngoãn nghe lời.  

             Hắn dùng cùi chỏ thọc Chư Hồng Cộng một cái. “Ê này người mới, thật ra tứ tiên sinh làm người rất hiền hoà và dễ nói chuyện, đừng lo lắng… từ nay về sau chúng ta đều là huynh đệ.”  

             “Ai thèm làm huynh đệ với ngươi?” Chư Hồng Cộng không nhịn được khinh thường.  

             Phan Trọng đáp: “Nói vậy là không được đâu. Cũng may đây là tứ tiên sinh, chứ nếu là tam tiên sinh hay cửu tiên sinh thì ngươi ăn đòn là cái chắc.”  

             “. . .”  

             Tên bệnh nhân tâm thần ở đâu ra thế này?  

             Cứ làm ra vẻ lão đại giáo huấn đàn em!  

             Minh Thế Nhân giơ tay lên. “Làm việc đi.”  

             Chư Hồng Cộng ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”  

             Thấy một nữ tu Diễn Nguyệt Cung gần đó đang sửa chữa cầu thang, tâm tình Chư Hồng Cộng tốt hơn một chút, lập tức chạy tới.  

             Phan Trọng thấy thế bèn thấp giọng nói: “Tứ tiên sinh, người mới đến này thật thú vị, còn biết làm việc nữa.”  

             “Đâu chỉ có làm việc… Từ hôm nay trở đi, nếu không có chuyện gì khác thì hắn phải ở lại trong động diện bích hối lỗi.”  

             “Động diện bích hối lỗi?” Phan Trọng nghe vậy, trong lòng hơi căng thẳng. “Thật vất vả mới thấy Ma Thiên Các thu một người mới vào, Các chủ làm thế không sợ khiến trái tim hắn nguội lạnh sao?”  

             “Yên tâm đi… Hắn sẽ không nguội lạnh, lại còn rất cảm kích.”  

             Minh Thế Nhân xoay người rời đi.  

             Phan Trọng nghe mà chẳng hiểu gì cả. Hắn chưa vội đi tu luyện Lục Dương Công mà có vẻ tò mò ở lại quan sát Chư Hồng Cộng.  

             Chư Hồng Cộng rất chăm chỉ, bảo làm gì là làm đó, chẳng ngại khó hay không khó đều giải quyết toàn bộ.  

             Làm cả nửa ngày, Chư Hồng Cộng không có lấy một lời oán giận.  

             Khi mặt trời ngả về tây, Chư Hồng Cộng mới ngồi xuống nghỉ ngơi.  

             Phan Trọng bước tới giơ ngón cái lên với hắn. “Huynh đệ, làm được lắm.”  

             “Có ý gì?”  

             “Ma mới thì phải biết điều… Ta thật sự bội phục ngươi.”  

             “Chuyện nhỏ.” Chư Hồng Cộng rất đắc ý.  

             Phan Trọng thở dài. “Nhớ ngày đó ta mới vừa lên núi, không hề biết thân biết phận như ngươi nên bị đánh không ít lần.”  

             “Bị đánh?”  

             “Đúng vậy đó…” Phan Trọng nhìn quanh một chút rồi thấp giọng nói: “Huynh đệ, tính tình của đệ tử Ma Thiên Các đều rất cổ quái, nếu không cẩn thận sẽ rước hoạ vào thân.”  

             Chư Hồng Cộng nhướng mày.  

             Hắn nhìn kỹ Phan Trọng.  

             “Tính tình cổ quái?” Chư Hồng Cộng nghi hoặc hỏi.  

             “Người lúc nãy ngươi gặp là vị đệ tử thứ tư của Ma Thiên Các tên Minh Thế Nhân, ngoài mặt trông rất ôn hoà nhưng thật ra là người bất cận nhân tình… Tam tiên sinh Đoan Mộc Sinh tốt hơn, làm người thẳng thắn trước sau như một, nhưng trong mắt lại không chứa được một hạt cát… Còn có đệ tử nhỏ nhất Ma Thiên Các là Từ Diên Nhi, ngươi ngàn vạn lần đừng bị vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu của nàng lừa bịp, nha đầu này vui giận thất thường, tính tình nóng nảy, phải tránh xa ra một chút.” Phan Trọng chân thành dặn dò.  

             Nhắc đến Tiểu Diên Nhi, Chư Hồng Cộng khẽ giật mình.  

             Hắn nhớ lại vừa rồi trong đại điện Ma Thiên Các, Tiểu Diên Nhi đúng là cực kỳ dữ dằn.  

             Chư Hồng Cộng nhìn vẻ mặt bà tám của Phan Trọng, tò mò hỏi: “Vậy ngươi có từng nghe nói về Tà Vương?”  

             “Tà Vương?” Phan Trọng lộ vẻ mặt xem thường. “Ma Thiên Các chẳng coi hắn ra gì. Tà Vương chỉ là một cái danh xưng để hù doạ người khác thôi, tu vi của hắn chỉ mới Thần Đình cảnh, ngay cả ta còn chưa chắc đánh lại… Ủa sao trông mặt ngươi có vẻ không được thoải mái?”  

             Chư Hồng Cộng đâu chỉ là không được thoải mái.  

             Ngay cả mắt hắn đều đã bốc hoả.  

             Khụ khụ…  

             Minh Thế Nhân chẳng biết đã có mặt ở gần đó từ lúc nào.  

             Một tiếng ho khan của hắn khiến cơn giận trong lòng Chư Hồng Cộng bị dập tắt ngay tức khắc.  

             Phan Trọng thấy thế âm thầm gật đầu. Ma mới thì phải biết thân biết phận.  

             Minh Thế Nhân gọi: “Phan Trọng.”  

             “Tứ tiên sinh có việc phân phó?”  

             “Phong bế tu vi hắn lại… dẫn vào động diện bích hối lỗi.” Minh Thế Nhân nói.  

             Phan Trọng nghe vậy trong lòng khẽ giật mình, hắn khó tin hỏi lại: “Tứ tiên sinh, hắn chẳng qua chỉ là người mới tới, làm vậy có phải quá ác rồi không?”  

             “Làm theo.”  

             “Vâng.”  

             Phan Trọng đành phải đến bên cạnh Chư Hồng Cộng, thấp giọng nói: “Huynh đệ, thật xin lỗi, cố nhịn một lát nhé.”  

             Chư Hồng Cộng vẫn bình thản không hề có ý kiến gì.  

             Phan Trọng âm thầm gật đầu, ma mới này đúng là quá mức biết điều rồi.  

             Không bao lâu sau, tu vi của Chư Hồng Cộng đã bị phong bế toàn bộ.  

             Chư Hồng Cộng xoay người lại vỗ vai Phan Trọng. “Chờ ta ra ngoài rồi…”  

             “Đừng khách khí, đều là người một nhà cả mà.” Phan Trọng nói.  

             Chư Hồng Cộng đứng lên, theo chân Minh Thế Nhân tiến về phía động hối lỗi.  

             Đúng lúc này…  

             Một thân ảnh mặc thanh y ngự không bay đến, đứng từ trên cao gọi với xuống: “Bát sư huynh!”  

             Bát sư huynh?  

             Phan Trọng quay đầu nhìn lại, thấy người vừa lên tiếng là cửu đệ tử Ma Thiên Các Tiểu Diên Nhi, hai tay nàng chống nạnh, đang ngự không quan sát.  

             Chư Hồng Cộng dừng bước, quay đầu cười nói: “Tiểu sư muội?”  

             Tiểu sư muội?  

             Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ có lệnh bảo ta đến giám sát việc trượng đánh… Tứ sư huynh, đừng quên đó nha.”  

             “. . .”  

             “. . .”  

             Nói tới đây mà còn không nghe hiểu mối quan hệ giữa bọn họ thì đời này Phan Trọng đã sống quá uổng phí.  

             Phan Trọng cảm thấy cổ họng có hơi khô, lại có vẻ đắng chát…  

             Mí mắt hắn nháy đến mấy lần.  

             Minh Thế Nhân đành bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Lão bát, đừng trách sư huynh. Nhưng mà đệ cứ yên tâm, ta sẽ hết sức nhẹ tay.”  

             Chư Hồng Cộng lập tức mếu máo nhìn về phía tiểu sư muội.  

             Minh Thế Nhân kéo Chư Hồng Cộng lôi đi…  

             Đánh cho một trận!  

             Tiếng kêu thảm như heo bị cắt tiết vang vọng toàn bộ Ma Thiên Các.  

             Phan Trọng run rẩy suýt té, trong lòng cũng không ngừng run theo.  

             Đây gọi là hết sức nhẹ tay?  

             Phải nói là đánh ra toàn lực mới đúng nha?  

             [Ting — trừng trị bát đồ đệ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 100 điểm công đức.]  

             Trượng đánh kết thúc.  

             Minh Thế Nhân rất hài lòng vung tay lên, mang theo lão bát bay về phía động diện bích hối lỗi.  

             “Phan huynh?” Chu Kỷ Phong lưng đeo kiếm từ đằng xa đi tới.  

             “Phan huynh, huynh làm sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy, không phải sinh bệnh rồi chứ?”  

             Chu Kỷ Phong đến trước mặt Phan Trọng.  

             Phan Trọng trừng to mắt, lẩm bẩm nói: “Ta… ta hình như gặp rắc rối rồi…”  

             Cùng lúc đó.  

             Trong mật thất ở Ma Thiên Các.  

             Lục Châu đã lĩnh hội Thiên thư được một khoảng thời gian. Sau khi cảm thấy tinh thần trở nên sung mãn, hắn bèn mở mắt.  

             Đồng thời bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở ban thưởng điểm công đức vì đã trừng trị Chư Hồng Cộng.  

             Hắn mở giao diện Hệ thống lên xem…  

             Chỉ còn thiếu hơn một ngàn điểm công đức là đủ để mua pháp thân Thất Tinh Chuyển Hồn.  

             “Sư phụ… Hoa Vô Đạo cầu kiến.” Thanh âm Tiểu Diên Nhi bên ngoài truyền đến.  

             “Đã biết.”  

             Lục Châu chậm rãi đứng dậy mở cửa mật thất, bước vào đại điện Ma Thiên Các.  

             Hoa Vô Đạo đang cung kính đứng chờ trong đại điện.  

             Thấy Lục Châu chậm rãi đi tới, Hoa Vô Đạo khom người hành lễ: “Hoa Vô Đạo tham kiến Các chủ.”  

             “Đã nghĩ kỹ chưa?”  

             Hoa Vô Đạo khẽ gật đầu. “Nghĩ rõ ràng rồi.”  

             “Rất tốt.”  

             “Ta chỉ là hiếu kỳ, Ma Thiên Các có nhiều bảo bối như thế thì còn cần Hắc Mộc Liên để làm gì?” Hoa Vô Đạo nghi hoặc hỏi.

Advertisement
';
Advertisement