Lục Châu vốn đã nghĩ kỹ cách ứng phó với bọn hắn, thậm chí hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ sử dụng bốn tấm thể Một Kích Chí Mạng.
Đương nhiên hắn cũng có thể ra tay giết chết một tên trong số đó, lực lượng tổ hợp của ba tên còn lại tất sẽ yếu đi nhiều. Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đối phó với ba người hẳn là có thể chiến thắng.
Nhưng bây giờ bốn toà La Hán Kim Thân lại hợp nhất với nhau?!
Kim liên bên dưới vẫn đang tiếp tục nở rộ.
Ngũ diệp… lục diệp…
Lúc này, Lục Châu không hề vội vã ra tay xuất thủ. Hắn muốn xem thử khi bốn toà La Hán Kim Thân hợp nhất lại sẽ mở ra được mấy diệp.
Kim liên mở ra lục diệp rồi ngưng nở rộ. Tứ đại thần tăng lao tới Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân.
Choang! Ầm!
Đoan Mộc Sinh dù sao cũng chỉ mới là nhị diệp, Không Văn và Không Giác mang theo Kết Định Ấn đánh tới khiến hắn bay ngược ra sau.
Minh Thế Nhân sử dụng nguyên khí điều động Thanh Mộc để ngăn cản một phần lực lượng, sau đó Thanh Mộc cũng tản mát rơi xuống… Chỉ có điều Minh Thế Nhân không hề ngay thẳng như Đoan Mộc Sinh. Sau khi Thanh Mộc rơi xuống, Minh Thế Nhân cũng biến mất không còn thân ảnh.
Mục tiêu của tứ đại thần tăng không còn là Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân.
Giết bọn họ cũng không có ý nghĩa.
Mục tiêu hiện tại của bọn hắn là người đang chắp tay sau lưng bình tĩnh đứng trên Đại Hùng bảo điện, chính là Lục Châu.
Bắt giặt phải bắt vua trước.
“Đại Vô Uý Ấn!”
Không Văn vỗ tay!
Không Giác vỗ tay!
Không Trí và Không Trượng đồng thời vỗ tay!
Bốn đạo Đại Vô Uý Ấn cũng dung hợp làm một như La Hán Kim Thân.
Sau khi hợp nhất, Đại Vô Uý Ấn đã cao tương đương nửa người.
Chữ “Đại” trong Đại Vô Uý Ấn không đủ để mô tả sự mạnh mẽ này.
Cho dù không có Đại Bi Chú gia trì, một chiêu này đã đủ để lấy mạng của rất nhiều người.
Các đệ tử Thiên Tuyển Tự lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Đại Vô Uý Ấn mang theo kim quang lóng lánh bay về phía vị đệ nhất ma đầu của thế gian.
Một chưởng này đã đến trước mặt Lục Châu.
Các đệ tử Ma Thiên Các không hề lo lắng…
Lục Châu vốn định sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng lên La Hán Kim Thân.
Ngay lúc Đại Vô Uý Ấn đang bay đến ——
“Hư Liễu, còn chờ gì nữa?”
Chẳng biết từ lúc nào, Hư Liễu, Hư Phàm và Hư Hải đã đi xuống bậc thang.
Trong tay Hư Liễu xuất hiện một vòng hào quang màu xanh lục.
“Đánh lén?”
Lục Châu không ngờ ba vị đệ tử bên người phương trượng Hư Tĩnh lại đánh lén mình vào giây phút này!
Có thể thấy được Hư Liễu, Hư Phàm và Hư Hải đã phản bội Thiên Tuyển Tự từ lâu!
Không kịp nghĩ nhiều, hắn bóp nát một tấm thẻ đạo cụ trong tay.
Một toà pháp thân Phật Tổ Kim Thân cao mười trượng xuất hiện!
Thẻ Miễn Dịch Sát Thương!
Ầm!
Phanh phanh phanh!
Âm thanh đầu tiên là của Đại Vô Uý Ấn đâm vào toà pháp thân Phật Tổ Kim Thân cao mười trượng rồi biến mất hoàn toàn không chút động tĩnh.
Ngay sau đó là âm thanh ba người Hư Liễu, Hư Phàm và Hư Hải đánh lén!
Ba lưỡi đao đồng loạt đâm vào Phật Tổ Kim Thân tạo thành tiếng vang thâm thuý.
Trong đó có hai đạo binh khí bị hoá thành bột phấn, duy chỉ còn lại đạo binh khí màu xanh lục trên tay Hư Liễu hoá thành một đạo lưu quang bay vào trong kim thân rồi biến mất không thấy gì nữa.
[Ting — thu về một mảnh Bích Lạc tàn phiến, ban thưởng 100 điểm công đức.]
Hiện tại hắn không có thời gian nghiên cứu Bích Lạc tàn phiến ——
“Cút!”
Lục Châu hô lên một tiếng như lôi đình!
Ba đạo thiên lôi hạ xuống, Hư Liễu Hư Phàm và Hư Hải đồng thời bay ngược ra ngoài!
Hai người ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, một người chết ngay tại chỗ.
Lục Châu nhìn về phía tứ đại thần tăng.
Tứ đại thần tăng lúc này đang ngơ ngác nhìn Phật Tổ Kim Thân to lớn vô cùng ở trước mặt.
“Đại sư Phật môn?” Không Văn cảm thấy cổ họng khô khốc, mi mắt hắn giật giật không ngừng.
Miễn Dịch Sát Thương chỉ tồn tại trong vòng mười giây.
Lục Châu phải giành giật từng giây phút.
Hắn giơ tay lên, trong lòng bàn tay lại xuất hiện một tấm thẻ đạo cụ.
“Một Đại Không Tự nho nhỏ cũng dám khiêu khích bản toạ?”
Vòng xoáy lập tức xuất hiện!
Một chiêu Đại Vô Uý Ấn lớn gấp mấy lần so với của tứ đại thần tăng bay về phía trước.
Ầm!
La Hán Kim Thân hợp nhất vừa chạm phải Đại Vô Uý Ấn đã vỡ nát chỉ trong tích tắc, lực lượng nguyên khí bắn ra tứ phía.
Đại Vô Úy Ấn cực lớn đánh tan La Hán Kim Thân khiến bốn người Không Văn, Không Giác, Không Trí, Không Trượng đồng thời phun máu bị bắn bay ra ngoài.
“Một chiêu có giết được hết không nhỉ?” Lục Châu âm thầm suy nghĩ.
Nếu là vậy thì hắn lời to rồi.
Hắn nhìn không chớp mắt về phía Đại Vô Uý Ấn bay tới.
Tứ đại thần tăng bay ngược ra bốn phía khác nhau.
Đột nhiên…
Đại Vô Uý Ấn bay về phía Không Văn.
Chưởng ấn to lớn vồ tới như bàn tay Phật Tổ bắt Tề Thiên Đại Thánh.
Ầm!
Một tiếng thanh thuý vang lên, sau đó biến mất không còn dấu vết.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Ba người Không Giác Không Trí Không Trượng lúc này mới rơi xuống đất.
Lục Châu khẽ lắc đầu, dường như không hài lòng lắm với biểu hiện của thẻ Một Kích Chí Mạng.
Giờ hắn đã có thể hiểu được, chữ “một” trong Một Kích Chí Mạng là có ý gì, rõ ràng là chỉ tấn công vào một mục tiêu đơn lẻ bằng một đòn. Một Kích Chí Mạng sẽ đánh tan những vật cản trên đường nó đi, nhưng sẽ không đánh giết kẻ không phải là mục tiêu của nó.
Cái tên Một Kích Chí Mạng đã thể hiện hoàn mỹ cách vận hành của nó.
Các tăng nhân Đại Không Tự đều kinh ngạc đến ngây người.
Ánh mắt bọn hắn đờ đẫn nhìn tứ đại thần tăng bị đánh bay… mà không… pháp sư Không Văn dường như đã không còn…
Từ đầu đến cuối, Lục Châu chỉ xuất ra hai chiêu trước mắt mọi người, một chiêu phòng ngự Phật Tổ Kim Thân và một chiêu tấn công Đại Vô Uý Ấn.
Đám đệ tử Thiên Tuyển Tự lại càng trợn mắt há mồm.
Tiểu Diên Nhi đã quen nên không cảm thấy kinh ngạc. Chiêu Nguyệt và các nữ tu đứng bên trong Đại Hùng bảo điện nên chỉ nhìn thấy kim quang đầy trời chứ không thấy được tình hình cụ thể.
Lão bát Chư Hồng Cộng chưa từng nhìn thấy tràng cảnh choáng ngợp như vậy, chỉ biết đứng chết trân tại chỗ, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình.
“Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân…” Lục Châu trầm giọng gọi.
“Có đồ nhi.”
Đoan Mộc Sinh ở bên cạnh chạy tới, tay cầm Bá Vương Thương.
Ầm!
Minh Thế Nhân vừa rồi biến mất cũng lục tục phá đất mà lên, cung kính nói: “Có đồ nhi.”
Lục Châu nhìn hắn một cái.
Trong công pháp Thanh Mộc Tâm Pháp không hề có Địa Độn Chi Thuật, nghiệt đồ này học công pháp đó từ khi nào?
Nhưng hiện tại cũng không phải lúc truy cứu chuyện này. Lục Châu nói: “Còn lại ba tên giao cho các ngươi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Không Giác, Không Trí và Không Trượng nhíu chặt mày.
Ba người bọn họ chẳng qua chỉ bị tổn thương do La Hán Kim Thân bị vỡ vụn tạo ra phản phệ. Đại Vô Uý Ấn không tấn công bọn hắn.
Ba người chống tay xuống đất, đứng thẳng người dậy.
Không Giác ho khan một tiếng, khom người nói: “Khoan đã!”
“Không có khoan gì hết!”
Minh Thế Nhân vừa rồi bị tấn công áp đảo, trong lòng đang buồn bực muốn chết. Bây giờ được phát tiết, hắn và Đoan Mộc Sinh nhìn nhau cười một tiếng rồi lao về phía ba người như sói đói.
Phi liễn trên bầu trời thấy tình hình không ổn liền quay đầu chạy! Chỉ trong giây lát đã biến mất ở phía chân trời.
Hai mươi tên tăng nhân dưới mặt đất lúc này đã sắc mặt trắng bệch, chia năm xẻ bảy.
Khi Không Văn còn sống, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đã có thể giành ưu thế thì huống gì bây giờ Không Văn đã chẳng còn!
Song phương lại lao vào kịch chiến.
Cùng lúc đó.
Lục Châu không nhìn ra quảng trường nữa mà quay đầu lại. “Tiểu Diên Nhi, Chiêu Nguyệt.”
“Có đồ nhi.” Hai tên đệ tử đứng thẳng người.
“Đi dọn dẹp một chút.”
“Đồ nhi tuân mệnh!” Chiêu Nguyệt khom người.
“Sư phụ sư phụ, còn có con… Lão bát con nhất định sẽ đại phát thần uy, thay sư phụ phân ưu giải nạn!” Chư Hồng Cộng rốt cuộc cũng tỉnh lại từ cơn rung động, vội vàng biểu lộ lòng trung thành.
Tiểu Diên Nhi nhe răng nanh, tay chỉ vào mấy tên tăng nhân vừa rồi niệm Đại Bi Chú: “Ta đã nhịn hết nổi rồi! Xem ta có đánh chết các ngươi không!”
Hai người đối phó với đám tăng nhân này không thành vấn đề.
Lục Châu đưa mắt nhìn về phía Hư Liễu và Hư Phàm.
“Tại sao lại đánh lén lão phu?” Lục Châu đạm mạc hỏi.
Hai người không ngừng run rẩy.
Phương trượng Hư Tĩnh cũng không ngờ Thiên Tuyển Tự chỉ còn lại ba tên đệ tử có chữ ‘Hư’ lại dám đánh lén đại ma đầu đệ nhất thế gian!
Khụ khụ khụ…
Phương trượng Hư Tĩnh kịch liệt ho khan, không tiếp nhận nổi sự thật này nên ho ra một ngụm máu.
“Tại sao chứ?”
“Đừng có giả nhân giả nghĩa nữa! Hư Tĩnh, ngươi thà rằng đem Hắc Mộc Liên cho đại ma đầu cũng không cho chúng ta… giờ lại còn mặt mũi hỏi chúng ta vì cái gì ư?” Hư Liễu không cam lòng nói.
Tuy hắn sợ hãi, nhưng việc đã đến nước này, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Hư Tĩnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nghiệt chướng ơi là nghiệt chướng! Các ngươi lại đi tin những lời sàm ngôn của Đại Không Tự!”
Nếu không phải do hắn cố gắng ẩn giấu thương tích trên người thì sợ là ba kẻ này đã động thủ với hắn từ lâu chứ chẳng chờ được tới bây giờ.