Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Thập đại cao thủ đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Trong cuộc chiến một tháng trước, Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân lấy một địch mười, nhưng sau đó hắn ta không thể thi triển thêm được chiêu thức nào cường đại nữa.

Thế nhưng lần này lão ma đầu thi triển đại chiêu liên tục như thể đang liều mạng.

Điều làm bọn họ càng thêm kiêng kỵ chính là lão ma đầu thi triển đại chiêu mà trông vẫn rất nhẹ nhàng.

Đúng vậy, rất nhẹ nhàng.

Lục Châu phát hiện ra một hiện tượng vô cùng thú vị. Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, điểm mấu chốt chính là ở hai chữ ‘Đỉnh Phong’. Mỗi khi hắn tiêu xài năng lượng trong cơ thể thì chỉ một giây sau năng lượng lại ngập tràn trong cơ thể hắn, trở về trạng thái đỉnh phong ban đầu.

Hoàn toàn xứng danh với cái tên Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của nó.

Đạo cụ này thực sự khiến người ta phải kinh diễm.

Lục Châu quyết định phải sử dụng tiết kiệm, dù sao hắn cũng chỉ có ba tấm thẻ.

Vậy thì… phải tận dụng thời gian.

Một kiếm Thiên Quyến Hữu Khuyết chém giết mấy trăm tên tu hành giả.

Những tên tu hành giả tôm tép đều sợ đến hồn phi phách tán, sợ vãi cả ra quần.

Ngay cả thập đại cao thủ đều phải rút lui thì những người khác làm sao còn đủ dũng khí lưu lại đây chơi trò trang bức.

Cả đám người lập tức giải tán.

Lục Châu cũng chỉ có một mình, hắn không có phân thân thuật.

Giết quân tôm tép không có ý nghĩa, hắn đặt mục tiêu trên người thập đại cao thủ trước mặt.

“Muốn đi sao? Đáng tiếc, quá chậm!”

Thân hình Lục Châu nhanh như thiểm điện.

Lưu lại giữa không trung từng đạo tàn ảnh.

Mấy tên ác đồ trợn tròn mắt nhìn.

Đoan Mộc Sinh lộ vẻ sợ hãi, miệng lẩm bẩm: “Là đại thần thông thuật của sư phụ, Thiên Lý Truy.”

“Tam… tam… sư huynh, bây giờ… bây giờ… phải làm sao?” Minh Thế Nhân vốn là kẻ sáng suốt nhưng lúc này lại sợ hãi đến mí mắt cũng run rẩy.

“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”

“Hay là trốn đi…” Chiêu Nguyệt đưa ra một phương án to gan.

Cửu đồ đệ vội vàng nói: “Sư huynh sư tỷ, xin nghe lời khuyên của muội, hãy thành thật ở lại đây đi… Sư phụ người có đại thần thông thuật Thiên Lý Truy, các sư huynh sư tỷ trốn không thoát đâu.”

“…”

Trong lòng bọn hắn nảy sinh cảm giác tuyệt vọng sâu sắc.

Thiên Lý Truy là đại thần thông bởi vì chiêu này có thể đuổi kịp mục tiêu trong một khoảng thời gian cực ngắn. Khuyết điểm duy nhất của nó là cực kỳ tổn hao năng lượng.

Sư phụ liên tiếp sử dụng nhiều đại chiêu đã khiến bọn họ vô cùng bất ngờ.

Không nghĩ tới người còn có thể tung ra thêm một đại thần thông nữa.

Ác đồ nhóm ngây ngốc ngồi đó, nghĩ mãi chẳng hiểu nổi tại sao sư phụ rõ ràng có thực lực mạnh như vậy lại phải che giấu, mặc cho bọn người dưới chân núi nhục mạ suốt cả tháng trời, lại bỏ qua cho đám sư huynh đã phản bội sư môn mà rời núi?

Không phải chỉ có mỗi mình bọn họ nghĩ mãi không hiểu.

“Gừng càng già càng cay. Thì ra sư phụ vẫn luôn diễn trò để gạt chúng ta!”

“Chẳng lẽ… sư phụ người thấy sáo lộ cũ chơi chán rồi nên muốn đổi sang trò khác?”



Ba tên ác đồ đưa ra đủ loại phỏng đoán, đoán không ra duyên cớ còn bị chính tưởng tượng của mình doạ đến mức giật mình.

Trong khoảnh khắc Lục Châu thi triển Thiên Lý Truy, Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân cũng tiêu tán theo.

Mười phút sau.

Lạc Trường Phong đạp gió mà đi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn chung quanh.

Đám người danh môn chính đạo như một đám cừu non vô tội trông thấy lão sói già, cả bầy hoảng hốt chạy trốn tứ tung.

“A? Bản toạ chờ ngươi nãy giờ, sao mới chạy đến đây vậy?”

Trước mặt hắn có một thân ảnh đang trôi nổi giữa không trung.

Lạc Trường Phong thắng gấp lại, nói: “Lão ma đầu? Nhanh thật…”

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.

Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, lão gia hoả này sao không đuổi theo người khác mà cứ đuổi theo ta mãi vậy!

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Lục Châu trêu ghẹo nói: “Khí phách lúc nãy của ngươi đi đâu cả rồi?”

“Ngươi… đừng có ép người quá đáng!” Lạc Trường Phong trợn tròn mắt nói.

“Ép ngươi quá đáng thì làm sao?”

“…”

Lạc Trường Phong cố nén nỗi sợ hãi, tiếp tục nói: “Ngươi đã sử dụng ba lần đại thần thông cấp Nguyên Thần cảnh, nếu còn tiếp tục tiêu hao… Ngươi xem Thiên Lý Truy là cơm trắng hay sao?... A!... Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân, Thiên Lý Truy!...”

Lời chỉ nói được một nửa.

Trong chớp mắt Lục Châu đã vọt đến trước mặt hắn, đồng thời ở sau lưng lại xuất hiện chiêu thức quen thuộc Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân.

Kim liên là tiêu chí đặc thù của Bách Kiếp Động Minh, mở được bao nhiêu cánh là phải xem tu vi của kẻ đó, mà người mở được kim liên tám cánh chỉ có Cơ Thiên Đạo!

Số lượng tu hành giả có thể tu luyện thành công Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân trong tu chân giới chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mà tám lá sen vàng kia lại thêm một lá đang chậm rãi hé mở… Bát diệp kim liên sẽ biến thành cửu diệp kim liên… Khi lá sen thứ mười nở ra cũng là lúc pháp thân đủ tiêu chuẩn để bước lên thiên giới…

“Bản toạ chỉ chơi đại chiêu.” Thanh âm Lục Châu truyền đến.

Lạc Trường Phong quên cả chống cự.

Hắn đã thi triển pháp thân một lần.

Thất diệp Bách Kiếp Động Minh của hắn cách xa một trời một vực so với bát diệp… Hắn lại còn thi triển Thiên Kiếm Nhất Thiểm. Thái Nhất và Thiên Nhất không chỉ hơn kém nhau có một chút.

Hiện tại hắn có thể chạy xa được như vậy… đã là dốc hết toàn lực.

Sao có thể ngăn nổi lão ma đầu không ngừng thi triển đại chiêu?

“Ngừng đi.” Lạc Trường Phong giơ tay lên.

“Thật xin lỗi… Ngừng không được rồi.”

“A?”

Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân như một toà núi nguy nga đè ép xuống cơ thể hắn.

Ầm!

Đất trời rung động.

Gần như không có lực phản kháng, đơn giản như nghiền chết một con kiến.

Lạc Trường Phong tiêu tán giữa thiên địa, đến cặn bã cũng không còn lưu lại.



Lục Châu nhìn thoáng qua thời gian còn thừa.

5 phút.

Không cần đuổi theo những người khác nữa.

Cho dù có đuổi cũng chỉ là giết thêm mấy người mà thôi. Sau khi hiệu quả của tấm thẻ biến mất thì hắn thảm rồi.

Trả qua sự kiện lần này, Lục Châu mới nhận thức được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong trân quý đến cỡ nào.

Thứ này có thể nghịch chuyển khốn cảnh, quyết không thể tuỳ tiện lãng phí.

Lục Châu lại thi triển Thiên Lý Truy trở về Kim Đình Sơn.

Đám tu hành giả chạy tứ tán như chó nhà có tang, trông chật vật không chịu nổi.

Cửu đại cao thủ chia thành chín phương hướng khác nhau mà chạy.

Như vậy mới có thể gia tăng xác suất còn sống lên mức cao nhất.

Bọn hắn đều không phải là lũ người ngu xuẩn.

Nhìn thấy phía xa chân trời xuất hiện Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân một lần nữa, cửu đại cao thủ đều ý thức được một đồng bọn của mình xảy ra chuyện rồi.

Một lúc lâu sau, thiên địa không còn xuất hiện thêm động tĩnh nào khác.

[Ting — hoàn thành nhiệm vụ ban đầu, điểm công đức về 0.]

[Phát động nhiệm vụ chính tuyến: Dạy Dỗ Lại Ác Đồ. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, kẻ phản bội sư môn là đại nghịch bất đạo, kẻ nổi dị tâm còn không bằng loài heo chó. Hãy dạy dỗ lại đồ đệ của ngươi, gia tăng độ trung thành của bọn hắn.]

[Nhiệm vụ 1: Gia tăng độ trung thành của đồ đệ Diên Nhi đạt 80% trở lên.]

[Nhiệm vụ 2: Trừng trị ba tên ác đồ, không cho chúng tiếp tục làm chuyện ác.]

“Hệ thống này muốn chơi ta mà. Đánh lui mấy chục ngàn tên tu hành giả cũng không có ban thưởng gì, đến một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng không có, không thể nào nói nổi.”

[Nhắc nhở 1: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong là đạo cụ trân quý, vì cân nhắc đến việc ký chủ quá yếu mới phát quà tân thủ, xin ký chủ sử dụng thận trọng.]

[Nhắc nhở 2: Xin ký chủ cố gắng gia tăng thực lực.]

[Nhắc nhở 3: Hiệu lực của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong kết thúc.]

Lục Châu cảm thấy toàn bộ năng lượng trong cơ thể mình biến mất trong nháy mắt.

Cái cảm giác cường đại này thật là thoải mái.

Không biết muốn dựa vào bản thân tu hành thì bao lâu mới đạt tới cảnh giới đó.

Đạo cụ rốt cuộc cũng chỉ là đạo cụ, không phải là thực lực chân chính của bản thân.

Không có tấm thẻ đó, trừ người bình thường ra, ai cũng có thể đánh thắng hắn.

Một lão già họm hẹm có thể đánh nổi ai chứ? Giả vờ té trước đầu xe người ta để đòi tiền thì may ra.

Nhìn thấy ba tên đồ đệ bị thương và Tiểu Diên Nhi đang thành thật quỳ gối ở lối vào Kim Đình Sơn, Lục Châu mới bình phục lại tâm tình.

Phải tỏ ra ổn trọng, vững vàng, không được thể hiện như những người trẻ tuổi, như vậy quá ngây thơ.

Lão luyện thành thục sao…

Lục Châu nghĩ đến từ này liền chắp hai tay ra sau lưng.

Thong thả bước tới.

Như vậy trông có thật sự giống với Cơ Thiên Đạo trước kia hay không hắn cũng không thèm quan tâm.

Việc đã đến nước này, có suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Advertisement
';
Advertisement