Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Sau chuyến đi tới Thánh đàn, Lục Châu đúng là có chút mệt.

Nhưng tinh thần thì vẫn rất tỉnh táo.

Lục Châu mở bảng Hệ thống.

Tính danh: Lục Châu

Chủng tộc: Nhân tộc

Tu vi: Ngưng Thức cảnh, Luyện Khí Hóa Thần.

Điểm công đức: 4.490

Pháp thân: Tam Hoa Tụ Đỉnh

Tuổi thọ còn lại: 5.804 ngày

Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 2, Miễn Dịch Sát Thương x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), Bạch Trạch, Bệ Ngạn

Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng, )

Công pháp: Ba Quyển Thiên Thư.

Điểm công đức có hơn bốn ngàn.

Lúc trước khi đang chiến đấu hắn chẳng để ý tới thông báo của Hệ thống nên không biết điểm công đức có được nhờ hoàn thành những nhiệm vụ nào.

Lục Châu tra tìm trong bảng nhiệm vụ.

Bên dưới bảng nhiệm vụ có ghi chép lại lịch sử hoàn thành nhiệm vụ.

Trong đó 1.000 điểm ban thưởng cho nhiệm vụ mang Chiêu Nguyệt về, 1.000 điểm ban thưởng cho việc đánh giết hoà thượng Không Huyền, 200 điểm ban thưởng cho việc dạy bảo Chiêu Nguyệt, còn lại là điểm ban thưởng do Bệ Ngạn ủi chết mấy tên tu hành giả cản đường nó.

Bệ Ngạn cũng có thể thu được điểm công đức, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Tuy vậy, việc tích luỹ điểm công đức quả thật không hề dễ dàng.

Còn thiếu hơn 500 điểm là hắn có thể mua được pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành rồi.

Đối phó với hoà thượng Không Huyền dùng mất một tấm Miễn Dịch Sát Thương, một tấm Một Kích Chí Mạng. Nếu không tính gộp cả điểm thưởng nhiệm vụ thì xem như hắn chẳng có lời…

Cũng may hắn không dùng nhiều thẻ đạo cụ. Nếu mục tiêu hắn giết yếu hơn một chút thì lỗ to rồi.

Điều này cũng nói rõ, dù thẻ đạo cụ có nghịch thiên thì cũng không thể sử dụng lung tung được.

Hắn còn lại hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng và hai tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương.

Phải tiết kiệm mới được.

Lục Châu nhớ đến lúc Phạn Âm Nhập Mộng tấn công hắn, Thiên thư đã thể hiện hiệu quả chống đỡ vô cùng đặc thù, tiêu trừ toàn bộ tác động của phạn âm lên hắn.

Chẳng lẽ đây chính là lực lượng phi phàm mà Thiên thư nói tới?

Lục Châu thử tìm cách điều động… nhưng hắn cũng chỉ điều động được nguyên khí trong cơ thể, là loại năng lượng thường dùng của tu hành giả.

Hắn hoàn toàn không biết phải làm như thế nào để sử dụng lực lượng phi phàm của Thiên thư.

Có thể tiêu trừ hoàn toàn tác động của một tập thể tụng niệm Phạn Âm Nhập Mộng, lực lượng phi phàm này không phải chỉ mạnh bình thường đâu.

Hắn nhìn lên bảng Hệ thống.

Điểm công đức và Thiên thư… chọn bên nào đây?

Lục Châu không định bổ sung thêm thẻ đạo cụ. Cảnh giới tu vi hiện tại của hắn quá thấp, cơ năng của bộ thân thể này hoàn toàn đủ để tiếp nhận cảnh giới cao hơn, nhất định phải nhanh chóng đề thăng đẳng cấp pháp thân để tăng tu vi.

Thẻ đạo cụ tuy nghịch thiên nhưng chung quy vẫn là ngoại lực.



Cứ tiếp tục như thế, hắn cảm giác từng giờ từng khắc đều đang giẫm trên băng mỏng.

Lục Châu mở giao diện Thiên thư ra.

Quả nhiên… hắn phát hiện nội dung trên Thiên thư đã thay đổi nhiều, loại chữ ký hiệu như gà bới cũng đã giảm hẳn.

Thiên thư này thật là thú vị… Mặc kệ có hiểu hay không, cứ cố gắng đọc là được.

Giống như hồi còn đi học hắn phải học thuộc lòng mấy bài thơ Đường vậy, chẳng cần hiểu hay không, cứ thuộc là được, sau này tất sẽ có lúc lĩnh hội được tinh tuý của nó.

Trải qua chuyện xảy ra ở Thánh đàn.

Lục Châu quyết định phải dành nhiều thời gian hơn để tu luyện Thiên thư.

Nghĩ tới đây, hắn bắt đầu đắm chìm vào việc lĩnh ngộ…

---------------

Lúc trời chạng vạng tối, tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa khiến Lục Châu đang trong trạng thái trầm me đốn ngộ phải tỉnh lại.

“Đại nhân… Triệu tướng quân cầu kiến.” Ngoài cửa truyền tới thanh âm.

Lục Châu đóng lại giao diện Thiên thư.

Hắn không mở cửa mà ngồi trong phòng thản nhiên nói vọng ra: “Chuyện gì?”

Lần này người lên tiếng là Triệu tướng quân…

Thanh âm rất hùng hậu. “Nhữ Nam thành Triệu Sóc muốn gặp mặt lão tiên sinh một lần, không biết lão tiên sinh có thuận tiện không?”

Không đợi Lục Châu mở miệng.

Tiểu Diên Nhi đã xuất hiện ở hành lang, quát to: “Không tiện!”

“Ngươi là…” Triệu tướng quân chắp tay.

“Gia gia của ta đang mệt… ngươi muốn gặp là phải gặp hay sao?” Tiểu Diên Nhi hai tay chống hông nói.

“…”

Chưởng quỹ đương nhiên biết nha đầu này là cường giả Thần Đình cảnh, không dám phê bình, chỉ có thể nói nhỏ: “Cô nương à, đây là Triệu tướng quân của Nhữ Nam thành…”

“Ta không quan tâm hắn là Triệu tướng quân rắm thúi gì… Cho dù là Hoàng đế đến đây ta cũng không đồng ý.” Tiểu Diên Nhi nói.

Triệu Sóc khẽ giật mình.

Nha đầu nóng nảy này đúng là có chút không biết trời cao đất rộng, nghé con không sợ hổ.

“Để hắn vào đi.” Thanh âm Lục Châu vang lên.

Lục Châu vốn cũng không định gặp mặt người này.

Nhưng cân nhắc đến chuyện lệnh bài hoàng thất và đủ loại sự tình có liên quan đến người trong cung, hắn muốn đạt được một chút tin tức từ miệng kẻ này.

“Vâng.”

Cửa mở ra, Tiểu Diên Nhi chạy tới đứng bên cạnh Lục Châu, mười phần nhu thuận.

Khi Triệu Sóc nhìn thấy bộ dạng Lục Châu, hắn sửng sốt một chút nhưng vẫn giữ nụ cười trên miệng, khom người nói: “Nhữ Nam thành Triệu Sóc tham kiến lão tiên sinh.”

Lục Châu sắc mặt bình tĩnh không đáp lời hắn.

Triệu Sóc xấu hổ nói: “Lão tiên sinh xin đừng trách lúc trước ta đã đắc tội.”

“Nói chính sự.” Lục Châu thản nhiên nói.

“…”



Một đống lời dạo đầu Triệu Sóc đã chuẩn bị sẵn trong đầu đều bị ba chữ này làm cho nghẹn lại.

“Nghe nói lệnh bài hoàng thất đang ở trong tay lão tiên sinh?”

Lục Châu không đáp.

Vấn đề này chẳng có chút giá trị nào với hắn.

Triệu Sóc tiếp tục nói: “Nhiều năm về trước, lệnh bài này do chính tay Hoàng đế bệ hạ tự mình chưởng quản, có thể dùng để điều động cấm vệ quân đô thành. Người nào thấy lệnh bài này cũng phải xem như nhìn thấy bệ hạ. Sau này… lệnh bài đã thất lạc…”

“Lão phu lặp lại lần nữa… Nói chính sự.”

Nói bóng nói gió.

Đều là nói nhảm.

Triệu Sóc xấu hổ không còn chút mặt mũi, chắp tay nói: “Đã như vậy Triệu mỗ xin nói thẳng…” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Mời lão tiên sinh giao ra lệnh bài.”

Nói xong câu này, hắn len lén liếc lão tiên sinh một cái, sợ hắn không vui.

“Ngươi muốn tấm lệnh bài này?” Lục Châu hỏi.

“Triệu mỗ đương nhiên không có lá gan này… Lão tiên sinh có thể chưởng quản lệnh bài hoàng thất nhiều năm như vậy hẳn không phải là người bình thường… Triệu mỗ cũng là được đại nhân vật trong cung nhờ vả.” Triệu Sóc nói.

“Ai?”

“Chuyện này…”

Triệu Sóc do dự một chút rồi thản nhiên đáp: “Cụ thể là ai thì Triệu mỗ không biết… nhưng người này là cao thủ tu hành trong cung, làm việc theo ý thánh thượng, Triệu mỗ không thể không làm.”

Chuyện đến nước này thì cũng đã khá rõ ràng.

“Muốn có được lệnh bài trong tay lão phu, hắn phải tự mình đến lấy.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Lão tiên sinh cần gì phải làm thế. Triệu mỗ đoán được tu vi lão tiên sinh bất phàm, nhưng vì một tấm lệnh bài mà đắc tội với đại nhân vật trong cung thì…”

Lục Châu chậm rãi đứng dậy.

Một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu.

Triệu Sóc thấy thế còn tưởng là lão tiên sinh đã nghĩ thông, trên mặt hiện vẻ mừng rỡ.

“Tiễn khách.” Lục Châu phất phất tay.

“…”

Triệu Sóc còn muốn nói thêm, nhưng Tiểu Diên Nhi đã huơ huơ nắm tay nhỏ, hung tợn nói: “Mau cút!”

Nha đầu này… tính tình thật là táo bạo!

Sao mà khác biệt với gia gia của nàng đến thế? Không đúng, lão tiên sinh này tính tình cũng rất cổ quái nha!

Triệu Sóc đành bất đắc dĩ rời khỏi gian phòng.

Hắn vừa bước ra tới cửa.

Lục Châu đột nhiên hỏi một vấn đề: “Trác Bình là ai?”

Triệu Sóc cả kinh.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua chưởng quỹ đang đứng chờ ngoài cửa, không đáp lời.

Dưới lầu đột nhiên có một nam tử ôm trường kiếm đi lên, cười nói: “Đương nhiên cũng là người trong cung… Lão tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi!”

Lục Châu chưa nhìn thấy mặt nhưng vừa nghe giọng nói này đã biết là ai đến.

Ái kiếm tận xương, xem kiếm như mạng, Giang Ái Kiếm.
Advertisement
';
Advertisement