Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Tiểu Diên Nhi biết nàng không nên cười.

Mặc dù nàng rất muốn cười, nhưng vẫn luôn kiệt lực khắc chế, thỉnh thoảng liếc trộm sư phụ một cái.

Lục Châu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh… không biết đang nghĩ gì trong đầu.

Hắn không ngừng vuốt râu…

Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu nhìn sư phụ, thầm nghĩ, sư phụ trước kia đâu có cái tật thích vuốt râu đâu, sao bây giờ lại suốt ngày vuốt vuốt thế nhỉ?

Thấy lão tiên sinh không trả lời, Triệu Sóc lặp lại lần nữa: “Khẩn cầu đại sư xuất thủ!”

Lục Châu thản nhiên nói: “Lão phu tự có tính toán. Diên Nhi, tiễn khách.”

Tiểu Diên Nhi gật đầu nhảy chân sáo đến trước mặt Triệu Sóc, làm thủ thế ra hiệu ‘mời đi cho’.

Triệu Sóc bất đắc dĩ dành phải rời đi.

Lục Châu cũng rất buồn bực.

Chẳng lẽ bây giờ hắn phải “giương cờ khởi nghĩa” thảo phạt đồ đệ của chính mình?

Mà nói đi cũng phải nói lại, Minh Thế Nhân giết mã tặc chứ có phải bắt cóc tiểu cô nương nhà ai đâu.

Điều này cũng đã nói lên một điều.

Thế nhân đã có ấn tượng xấu với Ma Thiên Các, cho dù bọn họ làm gì đều sẽ cảm thấy bọn họ đang làm chuyện ác.

“Đại sư… đại sư?” Giang Ái Kiếm lên tiếng.

Lục Châu ngồi xuống, nhìn về phía hắn: “Giang Ái Kiếm.”

“Ta biết đại sư không phải loại người không thích tiếp xúc với người khác mà.” Giang Ái Kiếm cười cười chạy tới.

“Lão phu quanh năm ở trên núi, sống tách biệt. Nếu ngươi nguyện ý trở thành tai mắt của lão phu, lão phu nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” Lục Châu dùng đôi mắt tang thương nhìn hắn.

Cố gắng tỏ ra hoà ái hơn.

Hắn không muốn doạ con hàng này chạy mất.

Một khi đã sợ hãi thì lá gan sẽ nhỏ lắm.

“Đại… đại sư? Ngài đừng nói giỡn. Ngài là đại sư Phật môn, đâu cần loại tai mắt như ta.” Giang Ái Kiếm cười tự giễu.

“Không đồng ý?” Lục Châu hỏi lại.

Thái độ của Lục Châu khiến hắn sững sờ.

Như thể nếu hắn không đáp ứng thì sau này đôi bên sẽ không bao giờ qua lại nữa.

Giang Ái Kiếm suy tư sờ sờ cằm: “Đại sư, với thân phận và địa vị của ngài chắc sẽ cho ta chút thù lao chứ nhỉ? Ngài không để ta làm không công đâu phải không?”

Lục Châu nhớ tới mật thất trong Ma Thiên Các có không ít kiếm còn chưa giám định phẩm cấp, hẳn là sẽ không tệ.

Ít nhất cây đại đao kia chắc chắn không tệ… có thể ngang tài ngang sức với Vị Danh Kiếm, có khi lại là vũ khí thiên giai cũng nên.

“Thích đao không?” Lục Châu thuận miệng hỏi một câu.

“A?”

Trong lúc nhất thời Giang Ái Kiếm cũng không kịp phản ứng.

“Thôi…”

Lục Châu đứng dậy chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: “Thanh kiếm kia của lão phu đã nhận chủ, nhưng là… Nếu ngươi có thể trở thành tai mắt của lão phu, tất sẽ có kiếm tốt cho ngươi.”



Nghe thấy có kiếm tốt, hai mắt Giang Ái Kiếm sáng rực rỡ. “Tốt tới cỡ nào?”

“Không kém gì Thư Hùng Song Kiếm!”

“Thành giao!”

Giang Ái Kiếm lập tức vỗ đùi, cương quyết đồng ý giao dịch này.

“…”

Trong lòng Lục Châu cạn lời nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.

Tâm tình Giang Ái Kiếm vô cùng tốt đẹp.

Cả đời này hắn sưu tập được rất nhiều kiếm tốt, đủ mọi loại hình kiểu dáng, đủ loại phẩm giai, nhưng vũ khí thiên giai thường đều là chí bảo dành cho người có cơ duyên.

Thu hoạch tin tức là sở trường của hắn, chuyện này không có gì khó…

“Đại sư, người giấu nữ ma đầu kia ở đâu rồi?” Giang Ái Kiếm không ngừng nhìn trái ngó phải trong phòng Lục Châu.

“Cút.” Lục Châu bực mình mắng hắn một tiếng.

“Ta cút ngay.”

Giang Ái Kiếm lưu lại phương thức liên lạc rồi rời đi, bước ra khỏi khách điếm.

Hắn mệt mỏi vươn vai, cảm giác tinh khí thần hôm nay không tệ.

Đột nhiên hắn nhớ tới một vấn đề… Hắn phải làm tai mắt trong bao lâu?

Hỏng bét! Hình như hắn bị lừa rồi?

Bây giờ quay lại đó hỏi cho rõ ràng có bị đánh không nhỉ?

----------------

Trong gian phòng của Lục Châu.

Tiểu Diên Nhi bất mãn nói: “Cái tên này da mặt thật đúng là dày mà!”

“Người này hữu dụng.” Lục Châu thản nhiên nói.

Tiểu Diên Nhi thấy sư phụ có vẻ mệt mỏi, liền cúi người chào: “Đồ nhi cáo lui.”

Lục Châu cũng không ngủ.

Hắn mở giao diện Hệ thống ra xem trong cửa hàng.

Trong mục pháp thân vẫn không có thay đổi gì, chỉ có mỗi vật phẩm Tứ Tượng Tung Hoành là có thể mua.

Mỗi cảnh giới trong tu hành, ngoại trừ việc lĩnh ngộ Thiên thư ra thì chỉ có thể từng bước đề thăng, không cách nào tu luyện vượt cấp.

Xem thử vũ khí và công pháp có món gì mới không.

Theo ý niệm của hắn, mục vũ khí và công pháp xuất hiện trước mắt… vẫn là màu đỏ báo hiệu không thể mua.

Lục Châu suy nghĩ, có lẽ do tu vi hắn còn quá thấp, chưa đến lúc có thể sử dụng những công pháp và vũ khí này. Tự mình ngẫm lại một chút, khi Cơ Thiên Đạo bắt đầu thu đồ đệ cũng là lúc hắn ở thời kỳ đỉnh phong.

Nhưng Lục Châu vẫn rất cẩn thận, quyết không dẫm vào vết xe đổ của hắn…

Khoan đã.

Vì thọ mệnh đạt đến cực hạn, tu vi hạ xuống nên cuối cùng Cơ Thiên Đạo mới chết.

Bây giờ Lục Châu có Thẻ Nghịch Chuyển… vậy sẽ không còn sợ chuyện này nữa.



Nhưng vấn đề là ——

Nếu cứ một mực sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển thì sẽ như thế nào? Có chui ngược lại vào trong bụng mẹ không?

Lục Châu nhướng mày, nếu thế thì có khác gì muốn lấy mạng của hắn.

Nếu là như vậy thì hắn thà rằng không sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển, mỗi khi già thêm một tuổi thì hắn xài một tấm… vậy chẳng phải là có thể trường sinh vĩnh thọ rồi?

Logic này đúng là không thể chê vào đâu được!

Nghĩ tới đây, tâm tình Lục Châu trở nên tốt hơn rất nhiều.

Hắn mở giao diện Thiên thư ra, tiếp tục lĩnh ngộ.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Bất tri bất giác đã đến sáng hôm sau.

Lục Châu không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào… loại cảm giác này rất giống lúc ở kiếp trước đang đọc sách thì lại ngủ quên.

Ngay lúc hắn chuẩn bị xuống giường.

Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân gấp gáp…

“Đại, đại sư! Xin ngài nhất định phải ra tay tương trợ! Ma đầu Ma Thiên Các kia đã đến Nhữ Nam thành, hiện tại đang làm hại bách tính!” Triệu Sóc gấp đến mức giọng nói cũng thay đổi.

Lục Châu lạnh nhạt nói xuyên qua cánh cửa: “Cứ mặc kệ hắn đi, hắn không làm chuyện ác đâu.”

Minh Thế Nhân biết rõ sư phụ có nhiệm vụ giao cho mình, nếu còn có can đảm làm chuyện ác thì đúng là gan to bằng trời!

“Đại sư… ngài nói đùa không buồn cười chút nào! Ma đầu kia trước khi vào thành đã treo trên cửa thành hai cái đầu người, doạ bách tính không dám ra vào thành nữa! Ma đầu có tu vi cực cao, tốc độ và thân pháp người thường không thể sánh bằng, cả toà Nhữ Nam thành này sợ là chỉ có mình đại sư có thể chấn trụ được hắn!”

Lục Châu lắc đầu bước xuống giường.

Cảm giác hoạt động thân thể tốt hơn trước kia rất nhiều.

Hắn mở cửa ra.

Thấy Lục Châu xuất hiện, Triệu Sóc kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Đại sư, cầu ngài ra tay! Ta thay mặt bách tính Nhữ Nam thành khẩn cầu đại sư!”

Lục Châu lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn.

Không nói gì.

“Sư phụ!”

Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt xuất hiện.

Chiêu Nguyệt đã thay quần áo, hôm nay nàng mặc một bộ đồ trắng, trông khác hoàn toàn với lúc ở trên Thánh đàn.

“Đi.” Lục Châu phất tay.

“Đại… đại sư?”

“Cùng đi đi.” Lục Châu chắp tay sau lưng bước xuống lầu.

Triệu Sóc nghe vậy lập tức đại hỉ, vội vàng theo sau.

Rất hiển nhiên, đại sư đã đồng ý xuất thủ.

Hôm qua sau khi hồi phủ, Triệu Sóc đã nghe thuộc hạ kể lại tường tận chuyện xảy ra ở Thánh đàn… Hắn đã tin chắc chính vị đại sư này phá Phạn Âm Nhập Mộng của Đại Không Tự, đánh bại hoà thượng Không Huyền, thu phục nữ ma đầu kia.

Cho nên giờ phút này hắn chỉ cảm thấy vô cùng kính sợ Lục Châu, không dám chậm trễ, đồng thời đem tin tức cao tăng Phật môn nắm giữ lệnh bài hoàng thất truyền vào trong cung, cáo tri cho đại nhân vật hắn không cách nào lấy lại lệnh bài.

Lúc rời khỏi khách điếm, Triệu Sóc quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt, âm thầm suy đoán, nữ tử trên mi tâm có ấn ký hình kim liên hẳn là nữ ma đầu Ma Thiên Các. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu, đại sư tu vi cao thâm, có ông ta ở đây, tứ ma đầu Ma Thiên Các mà đến thì đã có người ngăn cơn sóng dữ!
Advertisement
';
Advertisement