Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Những năm gần đây, Ma Sát Tông vẫn đang khuếch trương thế lực.

Rất nhiều cao thủ đầu nhập vào Ma Sát Tông khiến bọn họ như hổ thêm cánh.

Tư Vô Nhai đã biết từ lâu việc Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình bế quan tu luyện, đôi khi cũng có tin tức tu vi của hắn ngày một đề thăng, nhưng vẫn chẳng biết đâu mới là tin chính thức.

Ma Sát Tông khuếch trương gây ảnh hưởng đến Ám Võng, thậm chí là U Minh Giáo.

Vì thế hắn đã sắp xếp gián điệp vào đó để quan sát nhất cử nhất động của Nhậm Bất Bình.

Không chỉ có Nhậm Bất Bình bế quan tu luyện, ngay cả Đại Không Tự Không Viễn, tiền nhiệm môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Hành Không và cao thủ Nho môn Thường Kiên từng tham gia vây công Kim Đình Sơn nhưng thất bại cũng đều đang bế quan tu hành, mong đột phá tu vi.

Nhưng bây giờ đã khác, đại tu hành giả chưa đột phá lại xuất hiện.

Nếu Nhậm Bất Bình đột phá tu vi… vậy hắn sẽ làm gì đây?

Tiếp tục khuếch trương, hay đi tìm Ma Thiên Các báo thù?

Tư Vô Nhai quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng. “Lão bát, ngươi đang nghĩ gì đấy?”

“Ta đang nghĩ, tên Phật môn cao tăng sử dụng Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn có phải là người đến hỗ trợ sư phụ không.” Chư Hồng Cộng tỏ vẻ thâm trầm như đang nghiêm túc suy nghĩ.

“Sư phụ lão nhân gia người luôn khinh thường cùng người khác liên thủ, có điều… trước khác nay khác, hiện tại cũng có khả năng này.” Nói đến đây, Tư Vô Nhai đổi đề tài, “Vả lại bây giờ Ma Thiên Các hình như đã có thêm người mới gia nhập.”

“Sư phụ lại thu đồ đệ rồi?” Hai mắt lão bát phát sáng.

“Không được xem là thu đồ đệ, chỉ là mở rộng nhân thủ thôi. Ngoài ra, bình chướng Kim Đình Sơn đã khôi phục, nguyên nhân thì ta không rõ. Những sự tình khác chờ đến lúc đại nạn của ông ta tới rồi nói sau.”

“Mở rộng nhân thủ? Thất sư huynh… hay là chúng ta về Ma Thiên Các đi!” Chư Hồng Cộng lập tức ỉu xìu.

Tư Vô Nhai không đáp, chỉ nhàn nhạt nhìn lão bát khiến Chư Hồng Cộng run run không dám nói thêm câu nào.

---------------

Trong mật thất Ma Thiên Các, trên Kim Đình Sơn.

Lục Châu lại xem điểm công đức, 5.010 điểm.

Chuyến đi tới Thánh đàn lần này không thu được nhiều công đức cho lắm.

Năm ngàn điểm chỉ vừa đủ để mua pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành… hắn có thể trực tiếp đề thăng tu vi.

Vấn đề là hắn có nên dùng toàn bộ điểm công đức để mua pháp thân không?

Cảm thấy không đáng lắm.

Trong lòng Lục Châu lại tính toán… rút thưởng thì hắn xui nhiều hơn.

Lần trước tốn hao 66 điểm may mắn chỉ đổi lại được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.

Đương nhiên cũng có khi vừa rút đã trúng.

Có điều điểm công đức vừa vặn đủ năm ngàn điểm, hắn muốn rút thưởng một lần cũng không đủ.

“Vẫn nên thận trọng thì hơn.”

Hiện nay Kim Đình Sơn rất an toàn, điểm công đức có thể từ từ thu hoạch.

Lục Châu quyết định đề thăng tu vi trước. Thẻ đạo cụ dù sao cũng chỉ thích hợp dùng trong đơn đấu. Trong chuyến đi Thánh đàn lần này hắn cũng nhờ may mắn mới đạt được thành công. Trong tình huống thông thường, ai sẽ cho ngươi cơ hội được đơn đấu chứ?

Vì thận trọng hơn nên hắn không lựa chọn rút thưởng.



Lục Châu quyết định mua pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành.

[Ting — thu hoạch được pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành.]

Tiếng nhắc nhở của Hệ thống vang lên.

Pháp thân trước đó hắn đang sử dụng là Tam Hoa Tụ Đỉnh lập tức biến mất, thay vào đó là Tứ Tượng Tung Hoành.

Hắn cảm giác nguyên khí trong cơ thể được pháp thân mới dẫn dắt, trở nên cuồn cuộn như cơn đại hồng thuỷ xông vào đan điền khí hải.

Nguyên khí trong người hắn nhanh chóng bành trướng.

Nhẹ nhàng đột phá hàng rào của Ngưng Thức cảnh trung kỳ, tiến vào Ngưng Thức cảnh đỉnh phong.

Ngay sau đó, đan điền khí hải lại lần nữa được bổ khuyết trở nên tràn đầy.

Con người đứng trong thiên địa tựa như một loại vật chứa.

Có thể chứa được bao nhiêu nguyên khí được quyết định bởi sức chứa của vật chứa.

Kinh mạch và đan điền khí hải đều là điểm mấu chốt nhất quyết định độ mạnh yếu của tu hành giả.

Nhưng Lục Châu đâu phải tu hành giả bình thường!

Hắn là ma đầu cường đại nhất thế gian… đan điền và kinh mạch của hắn đã được cải tạo và ma luyện từ rất lâu rồi!

Khi nguyên khí bổ sung tiến vào đan điền khí hải cuồn cuộn như sông hoàng hà, ai cũng không thể ngăn cản nổi.

Tu vi hắn bắt đầu tăng vọt!

“Cái này…”

Lục Châu ngồi xếp bằng, cực kỳ chuyên chú đề thăng cảnh giới, không dám có chút xao nhãng nào.

Đồng thời hắn cũng hiểu rõ…

Lúc ban đầu khi hắn có được Hệ thống, tu vi đã là Thối Thể cửu trọng. Thối Thể luyện gân xương da, những thứ này Cơ Thiên Đạo đều đã làm rồi nên hắn không cần luyện nữa.

Lên đến Thông Huyền ngũ khiếu và Ngưng Thức cảnh, gần như là tu luyện ý chí.

Phạn Hải cảnh thì cần đả thông bát mạch, Cơ Thiên Đạo cũng đã làm xong từ lâu.

Nói cách khác, việc đề thăng tu vi của hắn bây giờ hoàn toàn được quyết định bởi đẳng cấp của pháp thân và lượng nguyên khí chứa trong cơ thể! Hắn sẽ không phải lo lắng gặp phải tình huống bát mạch chưa mở được. Chỉ cần pháp thân và nguyên khí đầy đủ, hắn có thể thăng tới Phạn Hải cảnh bát mạch.

“Thiên thư.”

Lục Châu mặc niệm một tiếng Thiên Thư.

Không biết vì sao, hắn lại cảm thấy lúc này tu luyện Thiên thư sẽ càng dễ ngưng thần tĩnh khí hơn, dễ vứt bỏ tạp niệm.

Giao diện Thiên thư mở ra, những ký tự tối nghĩa lại đập vào mắt…

---------------

Sau khi Minh Thế Nhân giải Chiêu Nguyệt vào động diện bích hối lỗi, hắn vẫn luôn canh giữ trong động, đi tới đi lui.

Chiêu Nguyệt vào trong động, nhìn thấy Diệp Thiên Tâm với mái tóc trắng xoá, sắc mặt và làn da đều vô cùng trắng, khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

Minh Thế Nhân giải thích: “Tu vi của Thiên Tâm sư muội đã bị sư phụ phế bỏ… Không có tu vi trong người, cơ năng của thân thể sẽ trở nên suy yếu, vì thế muội ấy biến thành bộ dạng này.”



Chiêu Nguyệt nghe vậy âm thầm kinh hãi.

Phế tu vi, trừng phạt nặng như vậy sao?

Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình thật may mắn, may mắn nàng vẫn còn tu vi… Chiêu Nguyệt không kiên trì và can đảm như Diệp Thiên Tâm, nàng cảm thấy nếu không có tu vi thì chẳng khác gì đã chết. Nghĩ đến đây, Chiêu Nguyệt sinh lòng cảm khái. Cũng may nàng không phạm sai lầm lớn như sư muội Diệp Thiên Tâm.

“Chiêu Nguyệt sư muội, lần này muội có thể từ trong tay sư phụ bình yên vô sự trở về đã là chuyện cực kỳ may mắn. Sư phụ bảo ta nhốt các muội ở đây để diện bích hối lỗi… đừng trách người làm sư huynh như ta đây.” Minh Thế Nhân nói.

Chiêu Nguyệt gật đầu nói: “Sư muội cảm kích sư huynh còn không hết… há có thể trách sư huynh.”

So với người sư phụ lúc nào cũng vui giận thất thường… nàng càng muốn tiếp xúc với sư huynh hơn.

Ít nhất sẽ không phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, cũng không ngại chỉ cần nói sai một câu sẽ bị đánh bị phạt.

Lúc này, Diệp Thiên Tâm miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

Nàng rất mệt mỏi nhìn về phía Chiêu Nguyệt… tuy hiện tại đã rất suy yếu nhưng trong mắt nàng vẫn hiện lên một tia kinh ngạc.

“Vu… vu thuật…”

Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Đúng thật là vu thuật… Thiên Tâm sư muội mấy năm nay lưu lạc bên ngoài, có vẻ đã mở mang hiểu biết không ít.”

Diệp Thiên Tâm buồn bã cười thành tiếng. “Vu thuật cấm chế… tu hành giả rất khó giải khai, chẳng khác gì kẻ bị phế tu vi như ta… Ha ha ha, ta đã có kết quả như vậy, lần này đến phiên Chiêu Nguyệt… lần sau sẽ là ai đây?”

Chiêu Nguyệt cảm thấy thật khó hiểu, bèn hỏi: “Sư muội… chuyện đã đến nước này, muội đâu cần phải hận sư phụ như vậy?”

Nàng nhìn thấy sắc mặt Diệp Thiên Tâm đã trắng đến doạ người.

Trắng như một tờ giấy…

Minh Thế Nhân bất đắc dĩ lắc đầu: “Thiên Tâm sư muội, muội thật sự cam tâm ở cả đời trong động diện bích này sao?”

Nói trắng ra chính là, nếu không quay đầu thì vĩnh viễn không thể ra khỏi đây.

“Bộ dạng bây giờ của muội, mọi người cứ coi như muội đã chết rồi đi…”

“Cố chấp!”

Minh Thế Nhân lắc đầu.

Vù.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng năng lượng cộng hưởng nguyên khí.

Minh Thế Nhân nhíu mày: “Các muội ngoan ngoãn ở trong này mà hối lỗi đi, mỗi ngày ta sẽ đến thăm các muội.”

“Cung tiễn sư huynh.” Chiêu Nguyệt gật đầu nói.

[Ting — quản giáo Chiêu Nguyệt, thu hoạch được 100 điểm công đức, độ trung thành tăng 5%.]

Minh Thế Nhân bước ra bên ngoài, nghi ngờ nhìn về phía âm thanh cộng hưởng truyền đến —— Ma Thiên Các.

Biên độ cộng hưởng nguyên khí tuy là rất nhỏ bé nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được.

“Có người đang khai mạch trong Ma Thiên Các?”

“Tu hành giả Phạn Hải cảnh sao có thể lẻn vào Kim Đình Sơn?”

Minh Thế Nhân nghi hoặc không hiểu, nhưng dẫu sao thì nơi như Ma Thiên Các sao có thể để yên cho lũ chuột nhắt trà trộn vào. “Lá gan không nhỏ, xem lão tử thu thập ngươi như thế nào!”

Một bước ba mươi trượng, trên đường hắn đi qua đều lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Advertisement
';
Advertisement