Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Diệp Thiên Tâm rũ đầu xuống có vẻ vô cùng uể oải vì bị nhốt trong động quá lâu.

Toàn thân nàng rơi vào trạng thái mê man, gần như đã hoàn toàn hôn mê.

Tuy rằng tu vi nàng bị sư phụ phế bỏ nhưng nội tình vẫn còn, động diện bích dù có rét lạnh cũng không đến mức khiến nàng mất đi tính mạng.

Minh Thế Nhân hồ nghi bước về phía Diệp Thiên Tâm.

Vừa đỡ Diệp Thiên Tâm dậy, hắn đã giật nảy mình, suýt nữa đẩy nàng ra.

Bởi vì hắn phát hiện làn da Diệp Thiên Tâm cực kỳ trắng, trắng toát như là bạch ngọc!

Mái tóc cũng bạc hơn nhiều kể từ lần trước hắn đến thăm…

Không có tu vi, cơ năng thân thể sẽ suy yếu, nhưng không thể suy yếu tới mức độ này!

Chuyện gì đã xảy ra?

Minh Thế Nhân cau mày.

Bất kể thế nào thì chuyện này cũng tuyệt đối không hề bình thường.

Chiêu Nguyệt hỏi: “Tứ sư huynh… Thiên Tâm sư muội sao rồi?”

“Không rõ lắm… ta chưa bao giờ nhìn thấy tình huống như vậy. Muội ấy không giống như là bị thương, cũng không phải là di chứng của việc bị phế tu vi, muội nhìn xem…”

Minh Thế Nhân né ra cho Chiêu Nguyệt quan sát. Làn da Diệp Thiên Tâm không hề xuất hiện nếp nhăn, vẫn rất căng mịn trơn láng, chỉ là vẫn cứ trắng toát như bạch ngọc… Còn việc vì sao nàng ta hôn mê thì hắn cũng không biết rõ.

“Chiêu Nguyệt sư muội, muội chăm sóc con bé nhé, ta đi cầu tình với sư phụ.”

“Sư huynh… Thiên Tâm sư muội phạm phải đại sai lầm, lỡ như sư phụ cạn tình không thèm ngó ngàng đến nàng nữa thì phải làm sao đây?” Chiêu Nguyệt lo lắng. Nàng cảm thấy tình trạng của Diệp Thiên Tâm không giống như là chỉ bị phế tu vi.

Tình hình nguy cấp.

Minh Thế Nhân đành tự mình rời khỏi động diện bích hối lỗi.

Hắn thấy nữ tu Diễn Nguyệt Cung đang bận rộn ngoài kia liền gọi lại: “Chuẩn bị một bộ cáng cứu thương…”

“Tứ.. tứ tiên sinh, ngài cần cáng cứu thương làm gì?”

“Làm theo đi, sao phải hỏi nhiều vậy.”

Minh Thế Nhân cũng không có thời gian giải thích với bọn họ.

Tiếng quát khẽ của hắn khiến các vị nữ tu có chút căng thẳng.

Khoảng thời gian này, nữ tu Diễn Nguyệt Cung trừ việc hàng ngày dọn dẹp tu sửa các kiến trúc của Kim Đình Sơn thì đều ở tại Tây Các. Tuy tính tình của mấy vị ma đầu Ma Thiên Các đều kỳ quái, nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều là bị mất mạng.

Minh Thế Nhân phân phó, bọn họ đương nhiên nghe lời.

Không bao lâu sau.

Minh Thế Nhân đã đến đại điện Ma Thiên Các.

Thấy sư phụ và Tiểu Diên Nhi vẫn còn ở đó, hắn liền tăng tốc độ đi vào.

Lục Châu nhướng mày.

Lão tứ này quả nhiên là không phục…

Minh Thế Nhân không nghĩ nhiều, trực tiếp quỳ xuống đất nói: “Sư phụ… Thiên Tâm sư muội… không ổn rồi!”

Trừ câu này ra, hắn không nói gì thêm.



Cũng không cầu xin hay nói xấu gì nàng, chỉ ngoan ngoãn quỳ ở đó chờ sư phụ đáp lại.

Minh Thế Nhân không biết rốt cuộc trong lòng sư phụ nghĩ gì… Người muốn tra tấn nàng, để nàng sống không bằng chết, hay chỉ muốn mượn cơ hội này để trọng phạt?

Nếu là vế trước, cho dù hắn cầu tình như thế nào thì cũng chẳng có kết quả gì. Còn nếu là vế sau thì nàng sẽ còn hy vọng sống sót.

Khi chưa rõ ràng thái độ của sư phụ, Minh Thế Nhân không dám tuỳ tiện cầu tình!

Lục Châu vuốt râu nói: “Khoảng thời gian này nó có nghĩ thông suốt chưa?”

“Chuyện này…”

Trong lòng Minh Thế Nhân vô cùng xoắn xuýt. Hắn thường xuyên đến động diện bích để thăm Diệp Thiên Tâm, nhưng nàng cố chấp vượt ngoài dự kiến của hắn. Cái gì mà nghĩ thông suốt hay không, nàng căn bản không hề nghĩ tới chuyện quay đầu.

Tiểu Diên Nhi chỉ đứng một bên nhìn, không dám nói gì thêm.

Lục Châu lắc đầu.

Hắn lại lần nữa lục tìm trong ký ức não hải những chuyện liên quan đến Diệp Thiên Tâm.

Chỉ tiếc vẫn không thu hoạch được gì.

Lục Châu không lập tức hạ quyết định mà chắp tay rời khỏi Ma Thiên Các.

Minh Thế Nhân thấy thế vô cùng mừng rỡ, vội vàng bò dậy đi theo sau.

Lúc đến hậu sơn.

Lục Châu thấy các nữ tu Diễn Nguyệt Cung đã tụ tập lại cùng một chỗ cùng với một cái băng cứu thương.

Bọn họ thấy hắn liền đồng thời quỳ xuống.

Lục Châu không hề để ý tới, bước thẳng về phía động diện bích.

Những người khác đành phải đứng dậy đi theo sau hắn.

Nữ tu Diễn Nguyệt Cung thấy quả nhiên Lục Châu đến động diện bích, lại quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ!

Không đợi Lục Châu lên tiếng, Minh Thế Nhân đã trầm giọng nói: “Đừng gây thêm phiền nữa! Ba bốn người lưu lại đây, còn lại những người khác… nên làm gì thì làm nấy đi!”

Vốn hắn định bảo họ cút đi, nhưng sư phụ đang ở đây nên hắn cũng không dám gây sự.

Lục Châu bước vào động.

Tiểu Diên Nhi theo sát phía sau.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Chiêu Nguyệt cố chịu đựng cơn lạnh lẽo, quỳ xuống hành lễ.

Lục Châu phất phất tay ra hiệu miễn quỳ, sau đó bước về phía góc động.

Diệp Thiên Tâm tựa người vào vách tường đá lạnh băng, đầu nghiêng sang một bên.

Mái tóc bạc che khuất gương mặt nàng, không nhìn thấy sắc mặt.

Nhưng Lục Châu vẫn có thể nhìn ra vấn đề từ bờ vai nàng.

Làn da trắng như bạch ngọc.

Lục Châu đẩy tóc nàng ra, khi nhìn thấy ngũ quan trên mặt nàng, hắn nhíu mày.

Tiểu Diên Nhi thì kinh hãi che miệng lùi lại một bước. Nàng chưa bao giờ trông thấy gương mặt như vậy.

“Sư tỷ đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu Diên Nhi giật mình hỏi.

Lục Châu chỉ nhíu mày chứ không giật mình.



Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh như thể đã sớm biết sẽ có ngày này.

Trên thực tế, từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên Tâm, Lục Châu còn kinh ngạc hơn bây giờ. Chỉ là thời điểm lúc đó hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Khi mới gặp Diệp Thiên Tâm, hắn chỉ cảm thấy nàng thanh khiết như hoa sen mọc trong đầm lầy, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Nhưng điều quan trọng hơn là… thông tin của Hệ thống về nàng hoàn toàn không giống với của những người khác ——

Tính danh: Diệp Thiên Tâm

Chủng tộc: Bạch dân

Tu vi: Nguyên Thần cảnh (đã phế bỏ)

Độ thù hận: 40%.

Độ thù hận đã hạ xuống không ít.

Có điều… trọng điểm không phải chỗ này, mà là ở phần chủng tộc.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Lục Châu đã nhìn ra bí mật của Diệp Thiên Tâm: Bạch dân bạch thân, tóc trắng bạc, da trắng như bạch ngọc, đây chính là đặc điểm của Bạch Dân Quốc.

Lục Châu đã sớm biết thân phận của nàng, chỉ là phần ký ức bị thiếu kia khiến hắn không thu được thông tin gì về thân thế của nàng nên đành phải tạm thời nhốt nàng vào động diện bích hối lỗi.

“Sư phụ…” Minh Thế Nhân lại chắp tay.

Lục Châu tỏ ra đạm mạc. “Đưa nó đi nghỉ ngơi.”

“Vâng!”

Minh Thế Nhân đại hỉ, vội vàng gọi hai nữ tu Diễn Nguyệt Cung dìu Diệp Thiên Tâm ra ngoài. Trong động chỉ còn lại một mình Chiêu Nguyệt.

Ánh mắt Lục Châu đảo qua mi tâm nàng, thấy đoá kim liên vẫn còn, bèn gọi: “Chiêu Nguyệt.”

“Có đồ nhi.”

“Nơi này là Ma Thiên Các, cũng là nơi duy nhất ngươi có thể sống được. Vu thuật cấm chế này không chỉ phong bế tu vi của ngươi, còn có thể làm bại lộ vị trí của ngươi.” Lục Châu nói.

“Đồ nhi thỉnh cầu sư phụ khai ân, giải khai cấm chế của vu thuật.” Chiêu Nguyệt quỳ xuống đất nói.

“Ngươi cảm thấy vi sư có thể giải được cấm chế này?” Lục Châu hỏi.

“Cái này…”

Chiêu Nguyệt nghĩ ngợi rồi nói: “Đồ nhi không biết.”

“Khi nào nghĩ rõ ràng… thì hãy nhắc lại chuyện vu thuật.” Lục Châu phất tay áo rời đi.

Hắn thấy độ trung thành của Chiêu Nguyệt chỉ có khoảng 30%.

Điều này hiển nhiên còn lâu mới đủ điều kiện trung thành.

Vả lại, đây cũng là lần đầu tiên Lục Châu tiếp xúc với cái thứ gọi là vu thuật. Nếu là giết người thì dễ hơn nhiều, hắn dùng một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng là đủ. Còn muốn giải khai vu thuật thì thẻ đạo cụ cũng bó tay.

Tâm tư Chiêu Nguyệt chưa ổn định, tạm thời nhốt nàng vào động diện bích hối lỗi là phương pháp tốt nhất.

Rời khỏi động.

Lục Châu đi về phía Nam Các… Đó là nơi ở trước đây của chín tên đồ đệ.

Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân vội vàng đi theo.

“Sư phụ… Thiên Tâm sư tỷ… sao lại biến thành như thế?”
Advertisement
';
Advertisement