Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Cung tiễn chạm vào thủ ấn chỉ tạo ra những gợn sóng nhỏ bé rồi tan biến đi trong vô hình, tựa như đã bị thủ ấn dung hợp.

“Sao có thể như thế?” Lý Khánh trừng to hai mắt.

Ánh mắt đó vốn đang tràn đầy tự tin, chỉ trong giây lát đã biến thành sợ hãi và tuyệt vọng!

Năng lượng cường đại như dung nham núi lửa đập lên người Lý Khánh.

Không ai nhìn thấy rõ ràng Lý Khánh bị đánh bại như thế nào…

Sau khi Đại Vô Uý Ấn bay ra ngoài, thủ ấn quá lớn đã ngăn trở tầm nhìn của mọi người, đứng từ phía sau mọi người chỉ kịp nhìn thấy Đại Vô Uý Ấn nhào vào người Lý Khánh rồi biến mất.

Nơi Lý Khánh từng lăng không đứng đã trống rỗng chẳng còn gì.

Thời gian dường như đã bị ngưng trệ.

Phạm Tu Văn còn chưa kịp thi triển pháp thân để cứu viện thì tên thuộc hạ trung thành và đắc lực nhất của hắn đã cứ thế tan thành tro bụi.

Vừa rồi hắn phát tán cương khí chẳng đem lại bất kỳ tác dụng gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thủ ấn bổ nhào tới, trong lòng hắn trào lên một cảm giác bất lực.

Loại cảm giác bất lực này khiến hắn kinh hãi không thôi.

Chủ nhân Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo hình như không hề đơn giản như hắn từng nghĩ.

Phạm Tu Văn suy nghĩ đến xuất thần, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Ngoài điện không ngừng truyền đến âm thanh Đoan Mộc Sinh chiến đấu với hai cao thủ hắc kỵ.

Đây chính là thực lực chân chính của Ma Thiên Các sao?

Cái gì mà đại nạn về thọ mệnh, cái gì mà tu vi giảm mạnh…

Một chiêu đã giải quyết thần xạ thủ Lý Khánh Nguyên Thần cảnh, thực lực của Cơ Thiên Đạo vẫn ở trạng thái đỉnh phong hệt như lúc trước!

“Sư phụ thần uy cái thế!” Tiểu Diên Nhi thán phục vỗ tay, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong đại điện. Nàng chỉ tay vào Phạm Tu Văn nói: “Sư phụ… Còn hắn kìa!”

Chu Kỷ Phong và Phan Trọng chỉ cảm thấy tán thưởng chứ không quá kinh ngạc như Phạm Tu Văn. Bởi vì bọn họ đã từng thấy qua những cảnh tượng còn khoa trương hơn thế này nhiều… Khi Lục Châu ở trạng thái đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo, tràng cảnh hắn không ngừng sử dụng đại thần thông thuật giây giết đối thủ vẫn đáng sợ hơn một chiêu Đại Vô Uý Ấn nhiều.

Diệp Thiên Tâm lui lại một bước, thân thể yếu ớt khiến nàng rất khó đứng thẳng, bèn ngồi phịch xuống ghế. Nếu không phải còn có thuộc hạ Diễn Nguyệt Cung nâng đỡ, sợ là không ai nguyện ý tới gần nàng.

Hắc sắc mặt nạ của Phạm Tu Văn không cho thấy biểu lộ trên mặt hắn, nhưng dáng vẻ trầm mặc và sống lưng thẳng tắp có vẻ như đang thể hiện rằng hắn cực kỳ tức giận và không phục.

“Ngươi giết những hắc kỵ khác, ta không thèm so đo. Nhưng kẻ nào dám động vào tứ đại hắc kỵ… chính là đang đối địch với ta.” Phạm Tu Văn gằn từng chữ.

Mọi người cũng đã nhận ra khí thế trên người Phạm Tu Văn thay đổi, hắn gọi Lục Châu là “ngươi”.

Rõ ràng là đang vô cùng tức giận.

Lục Châu hời hợt nhìn thoáng qua tình hình chiến đấu ngoài điện.

Đoan Mộc Sinh càng đánh càng hăng, theo quá trình chiến đấu ngày càng tăng, độ ăn ý giữa hắn và Bá Vương Thương cũng ngày càng nhiều.

Vốn lúc đầu hai tên hắc kỵ chiếm thế thượng phong, nhưng hiện tại đã đánh ngang tay với Đoan Mộc Sinh.

Không bao lâu nữa, Đoan Mộc Sinh sẽ chiến thắng.

Còn về Minh Thế Nhân thì Lục Châu không hề lo lắng chút nào, chỉ sợ kẻ gặp xui xẻo chính là lão đại Trần Trung Hạc.

Kim Đình Sơn vốn là địa bàn của Ma Thiên Các, ngày thường có sư phụ trông coi, bị sư phụ quản thúc nên các đồ đệ không dám tuỳ ý ra ngoài, chỉ có thể đi lung tung khắp nơi trên Kim Đình Sơn nên mọi ngóc ngách trên núi đều nắm trong lòng bàn tay.

Minh Thế Nhân vừa đánh vừa chạy loạn, rõ ràng đang muốn lợi dụng sở trường về địa hình để trêu đùa đối thủ.



Lục Châu vuốt râu nhìn về phía Phạm Tu Văn. “Lãnh La, ngươi đúng là quá xem trọng chính mình…”

Phạm Tu Văn hơi ôm quyền.

Nguyên khí trên người dần dần rung động.

Những người khác trong đại điện đều lui về sau một bước.

Bọn họ biết Phạm Tu Văn sắp xuất thủ.

“Ma Thiên Các nếu không cho Lý Khánh một cái công đạo, tất cả các huynh đệ hắc kỵ sẽ không bỏ qua, người trong cung cũng sẽ không bỏ qua!”

Mỗi một câu nói của Phạm Tu Văn vang lên.

Khí tức trên người hắn lại càng tăng vọt thêm một lần.

Càng lúc càng mạnh, càng lúc càng hùng hậu.

Lục Châu vẫn tỏ ra bình thản như trước.

Hắn không định xuất thủ ngay lập tức mà muốn xem thử kẻ từng đứng đầu Hắc Bảng rốt cuộc có thủ đoạn gì, dựa vào cái gì mà có dũng khí đứng ở đây huênh hoang?

Âm thanh vù vù do nguyên khí cộng hưởng vang lên.

Lấy Phạm Tu Văn làm trung tâm, phóng ra tứ phía.

Nếu không phải kiến trúc ở Ma Thiên Các rắn chắc, lại có trận pháp đặc biệt thủ hộ, thì khi pháp thân hắn xuất hiện đã đủ để đánh sập cả Ma Thiên Các.

Toà pháp thân to lớn hiện ra giữa không trung.

“Bát… bát diệp…” Chu Kỷ Phong nhíu mày, trong lòng thầm kinh hãi.

Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy pháp thân của Lục Châu… có lẽ bọn họ đã bị Phạm Tu Văn doạ sợ.

Cùng là bát diệp cũng có phân chia cao thấp.

Từ ba trăm năm trước khi đoạt hạng nhất trên Hắc Bảng, Cơ Thiên Đạo đã là bát diệp.

Huống chi hiện tại hắn còn có pháp thân cửu diệp…

Lục Châu tiếp tục vuốt râu, hoàn toàn không để Phạm Tu Văn vào mắt, thản nhiên nói: “Lãnh La, đây chính là tất cả thủ đoạn của ngươi?”

Phạm Tu Văn trầm giọng nói: “Mấy trăm năm trước ta cùng ngươi giao thủ ngang tay… Bây giờ tái chiến, tuy không cách nào thắng được ngươi… nhưng ta vẫn có thể đánh ngang tay lần nữa!”

Vừa nói xong câu đó.

Thân ảnh Phạm Tu Văn tiến về phía trước.

Nhanh như quỷ mị, tạo thành từng đạo tàn ảnh.

Tất cả mọi người lảo đảo lùi lại!

Mục tiêu của Phạm Tu Văn chỉ có chủ nhân Ma Thiên Các, cũng chính là Lục Châu đang ngồi yên bất động trên ghế chủ toạ.

Lục Châu không cần nghĩ ngợi, hời hợt phất tay áo.

Vù!

Từ trong tay áo Lục Châu xuất hiện một đạo cương ấn, đột nhiên biến thành một tấm lưới lớn!

Ngăn trở ở trước mặt hắn.



“Đạo Ẩn chi thuật?” Lục Châu vuốt râu… Hắn vốn tưởng rằng mình còn phải lãng phí một tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương.

Không ngờ thẻ Lồng Giam Trói Buộc có hiệu quả không tệ.

Xác suất 30%, liệu có trúng không?

Cho dù không trúng cũng đủ để bức lui Phạm Tu Văn!

Tấm lưới hiện ra tầng tầng kim quang, càng lúc càng biến lớn!

“Đây là chiêu gì?” Tất cả mọi người đều thán phục nhìn.

Chưa từng thấy qua!

Các môn phái am hiểu tu hành trong Đại Viêm thiên hạ không ai có chiêu số trông như thế này.

Bọn họ chỉ biết kinh ngạc há mồm nhìn tấm lưới kia nhào tới.

Phạm Tu Văn quát: “Loại mánh khoé này cũng muốn ngăn trở Đạo Ẩn chi thuật của bát diệp, ngươi có phải đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi không?”

Vù!

Vù!

Thân hình Phạm Tu Văn loé lên, tránh thoát khỏi tấm lưới lớn kia!

Mười mét, ba mét… một mét!

Ầm!

Còn chưa đến trước mặt hắn, tấm lưới kia đột nhiên nằm ngang trên không, dần biến thành một cái lồng giam hình lập phương càng lúc càng lớn, toả ra kim quang lập loè.

Sau đó chụp mạnh xuống đại điện.

Ầm!

Đạo Ẩn chi thuật của Phạm Tu Văn đánh vào lồng giam.

[Ting — bắt được một tên Nguyên Thần cảnh bát diệp, ban thưởng 200 điểm công đức.]

Lồng Giam Trói Buộc đã thành công.

Lục Châu vuốt râu gật đầu… lồng giam đúng là lồng giam chứ không phải chỉ là một tấm lưới lớn.

Thứ này còn tốt hơn trong tưởng tượng của hắn.

Nếu hắn đánh giết tên bát diệp này… thì điểm công đức sẽ được bao nhiêu? Điểm công đức ban thưởng khi bắt được hắn ít hơn nhiều so với khi bắt được đệ tử Ma Thiên Các.

Nếu như lần này không may mắn thành công thì sử dụng thẻ Lồng Giam Trói Buộc xem như là lỗ vốn rồi.

Phạm Tu Văn tông mạnh vào thành lồng giam, nhưng chẳng có tác dụng gì.

“Lãnh La, bản toạ hỏi ngươi lần nữa, kẻ chủ mưu đứng đằng sau sự tình Ngư Long thôn là ai?” Lục Châu chắp tay sau lưng hỏi.

Cùng lúc đó, lồng giam cũng bắt đầu chậm rãi thít lại.

Lồng giam vốn chiếm cứ toàn bộ diện tích giữa đại điện… bây giờ bắt đầu thu nhỏ lại, không ngừng co rút.

Phạm Tu Văn lui về sau.

Hắn không trả lời câu hỏi của Lục Châu mà chỉ nhìn về phía lồng giam đang bủa vây bốn phía, thấp giọng nói: “Muốn vây khốn ta?”
Advertisement
';
Advertisement