Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

 

Nghe đến đây, mắt của Trương Văn sáng rực lên, xem ra vị đạo trưởng này không hề giận cô, còn muốn tiếp tục giúp cô xem bói.

Đại sư đúng là người tốt!

"Có ạ, có ạ!" Cô vội vàng đứng dậy, đi đến giá sách bên cạnh, lấy từ trong ô một khung ảnh, hướng về phía camera điện thoại: "Người phía trước chính là em trai tôi, tôi tên Trương Văn, nó tên Trương Vũ."

Trong khung ảnh là một tấm ảnh gia đình, hai người trung niên ngồi trên ghế, Trương Văn đứng sau lưng bố mẹ, một tay đặt trên vai bố, một tay đặt trên vai mẹ, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Còn em trai năm nay mới sáu tuổi, dáng người chưa cao lớn, đứng trước mặt bố mẹ. Cậu bé ngậm một cây kẹo mút, có nét giống Trương Văn, đôi mắt linh động, vẻ ngoài đáng yêu.

Nhìn thấy dáng vẻ của em trai trong ảnh, lòng Trương Văn dâng lên nỗi buồn thương vô hạn, tâm trạng vừa mới bình phục lại bị khơi dậy, hốc mắt đỏ lên.

Vì áp lực trên người quá lớn, cô rất muốn tìm một lối thoát để trút bỏ, không nhịn được muốn tìm người tâm sự: "Tối hôm đó, nó đến phòng tôi nói với tôi đang học bài là muốn ăn gà rán, mẹ tôi đã dặn không được cho nó ăn gà rán, nên tôi không đồng ý.

Sau đó nó lại nói với tôi, muốn cùng tôi chơi game, tôi đang bận ôn thi cuối kỳ, lấy đâu ra thời gian mà chơi với nó chứ?

Nếu lúc đó tôi cho nó ăn gà rán..."

Liệu nó có bỏ đi hay không? Trương Văn trong lòng vô cùng tự trách.

【Hay là nó thèm ăn gà rán quá, nên chạy đến tiệm gà rán mua gà rán?】

【Rất có khả năng, con ch.ó nhà tôi hôm đó đột nhiên chạy ra ngoài, tôi còn tưởng nó đi đâu, kết quả là chạy đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh xin ông chủ xúc xích, đúng là bó tay.】

Ánh mắt An Như Cố dừng lại trên đôi mắt của cậu em trai trong ảnh, nhớ tới Trương Văn từng nói cậu em trai nghịch ngợm, trong lòng biết đã trùng khớp, bèn nói: "Tục ngữ có câu mắt là cửa sổ tâm hồn, trong nhân tướng học, người thông minh hay không và vận khí mạnh yếu đều có liên quan mật thiết đến ánh mắt, em trai cô cũng thông minh giống cô."

Nghe được lời khen của đại sư, trong lòng Trương Văn rất vui, nhưng sau khi phản ứng lại thì có chút bực bội: "Vẫn là không nên quá thông minh, nếu không sao dám tự ý bỏ nhà đi chứ."

An Như Cố không định úp úp mở mở nữa, trực tiếp nói: "Tôi biết em trai cô đang ở đâu."

"Thật sao?!" Trương Văn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, giọng nói tràn đầy kinh hỉ: "Đại sư, nó ở đâu vậy ạ?"

So với Trương Văn đang kích động thì An Như Cố lại rất bình tĩnh, vẻ mặt cao thâm khó lường: "Cô muốn tôi chỉ đường cho cô, hay là trực tiếp gửi địa chỉ cho cô?"

Lúc Trương Văn mới vào phòng livestream, đã nhìn thấy cảnh tượng livestream bắt kẻ lừa đảo, rất nhanh liền hiểu được ý của An Như Cố. Cô biết An Như Cố lợi hại, hơn nữa không dám một mình đi tìm, liền vội vàng lựa chọn: "Xin hãy chỉ đường cho tôi."

Tin nhắn vừa được gửi đi, phòng livestream liền sôi trào.

【Hay lắm, nửa đầu livestream là bắt kẻ lừa đảo, nửa sau là trực tiếp đi cứu trẻ em, cảnh sát ở đồn cảnh sát cũng không bận rộn bằng streamer đâu nhỉ.】

【Lúc trước bị tôi gọi vào xem livestream, từ dì bảy cô tám chú ba bây giờ đang xem chung với tôi một cái điện thoại, biểu cảm của bọn họ còn kích động hơn cả khách hàng của streamer...】

【Nhìn streamer có vẻ ngoài dữ dằn vậy mà không ngờ lại tinh quái như vậy, rất hiểu tôi muốn xem cái gì.】

【Hiệu ứng chương trình bùng nổ!】

Khán giả đều cho rằng An Như Cố đang cố tình tạo hiệu ứng chương trình, mà sự thật...

Bọn họ đã đoán đúng.

Dù cô có thanh cao đến đâu, cũng hiểu được việc tích lũy lượng fan đối với một streamer nhỏ là một việc rất khó khăn. Livestream xem bói đơn thuần thì có phần nhàm chán, thêm chút hiệu ứng chương trình thú vị, lượng fan mới có thể tăng lên nhanh chóng.

Hơn nữa, chuyện này có chút đặc biệt, cô muốn cho người có duyên một chút nghi thức.

Như vậy người có duyên mới cảm thấy tiền bỏ ra xứng đáng.

Vì vậy, Trương Văn cầm điện thoại đang gọi điện, hướng camera về phía mình, đeo tai nghe vào, liền kích động đi giày, chuẩn bị ra ngoài tìm em trai.

Tác giả có lời muốn nói: Phát hiện một trang web đọc truyện rất hay: TISHUGE.COM

Kết quả đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra, một đôi nam nữ nối đuôi nhau bước vào.

Hai người họ mặt mày ủ rũ, tóc tai rối bời, vừa nhìn là biết cả đêm không ngủ.

Họ đã tìm kiếm cả một đêm cộng thêm một buổi sáng, hỏi thăm tất cả những người có thể hỏi trên đường, cũng đã báo cảnh sát, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ manh mối hữu ích nào, chỉ biết được đứa trẻ sau khi ra khỏi khu chung cư đã đi về phía nam.

Advertisement
';
Advertisement