"Tôi nói hết chuyện tàn tật và sống không lâu cho anh ta biết, anh ta đều chấp nhận."
"Người nhà giúp tôi điều tra lai lịch của anh ta, lai lịch trong sạch, gia cảnh khá giả, tuổi trẻ tài cao, tương lai tiền đồ vô lượng."
"Thật ra tôi không để ý đến những điều kiện bên ngoài này, chỉ đơn thuần là thích con người của anh ta. Người nhà tôi gần như đều đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, chỉ có em gái thân thiết nhất với tôi là không đồng ý."
"Nhưng tôi quá thích anh ta, nên bất chấp sự phản đối của em gái, gả cho anh ta."
"Cuộc sống sau khi kết hôn rất tốt đẹp, anh ta không chê tôi là người tàn tật, cũng không chê tôi sống không lâu. Ngày nào anh ta cũng tự tay mát xa cho đôi chân ngày càng teo tóp của tôi, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy yêu thương. Tôi đi lại bất tiện, anh ta và người giúp việc bao trọn hết tất cả việc nhà, chưa bao giờ để tôi phải động tay động chân."
"Anh ta còn cười nói với tôi rằng, anh ta cưới tôi chính là muốn để tôi làm công chúa."
"Tôi cứ nghĩ mình sống rất hạnh phúc, cho đến một ngày, tôi vô tình phát hiện ra bí mật của anh ta."
"— Anh ta là một kẻ g.i.ế.c người."
Nói đến đây, giọng cô gái run rẩy, bật khóc: "Tôi hận bản thân sao lúc đó không nghe lời em gái, tôi c.h.ế.t rồi, nó sẽ đau lòng đến nhường nào!"
Nghe đến đây, An Như Cố trong lòng đã có suy đoán, tò mò hỏi: "Vậy sao anh ta cũng chết? Còn trở thành quỷ vương muốn cưới cô?"
Cô gái thút thít hai tiếng, nói: "Tôi phát hiện ra bí mật của anh ta, lúc báo cảnh sát thì bị anh ta phát hiện, nên bị anh ta g.i.ế.c chết."
"Anh ta che giấu rất kỹ, kỹ thuật phi tang vô cùng hoàn mỹ, không để lại bất kỳ bằng chứng nào, sau đó nói với người nhà tôi là tôi mất tích."
"Người nhà biết chuyện liền lập tức báo cảnh sát, cảnh sát đến cũng không tìm thấy manh mối, chỉ có thể tuyên bố tôi là người mất tích."
"Tất cả mọi người đều cho rằng tôi đột nhiên bỏ nhà ra đi, chỉ có em gái tôi là cảm thấy không đúng, không tin lời nói dối của anh ta, biết tôi lành ít dữ nhiều, nhiều lần chất vấn Bạch Vĩ, muốn anh ta giao tôi ra."
"Bạch Vĩ rất biến thái, đưa cho em gái tôi một hộp tro cốt giả, nói rằng tôi đang ở trong hộp."
"Thứ trong hộp không phải là tro cốt của tôi, nên không tính là bằng chứng. Tôi đoán anh ta giao hộp tro cốt này ra, là muốn lừa em gái tôi đi báo cảnh sát, để nó từ hy vọng chuyển sang tuyệt vọng, từ đó khiến em gái tôi suy sụp."
"Còn tôi thật sự đang ở trong hộp tro cốt sau lưng anh ta, bị yểm bùa phong ấn."
"Tôi hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t tên khốn này, không cho phép anh ta bắt nạt em gái tôi."
Nói đến đây, cô gái vừa khóc vừa cười, như phát điên: "Nhưng em gái tôi không báo cảnh sát, cũng không lấy hộp tro cốt làm bằng chứng chứng minh tôi không phải mất tích, mà là bị Bạch Vĩ g.i.ế.c hại."
"Nó âm thầm đặt một bức tranh cổ vẽ nữ quỷ tóc tai bù xù vào trong nhà Bạch Vĩ."
"Đêm đó, Bạch Vĩ bị nữ quỷ trong mơ tra tấn, sống không bằng chết, đến sáng hôm sau, vậy mà không còn thở nữa."
"Bây giờ cả tôi và Bạch Vĩ đều đã chết, nếu tôi không chịu gả cho anh ta, tôi sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh, ngay cả đầu thai cũng không được."
Cô không nói ra chính là, Bạch Vĩ còn đặt hộp tro cốt của bà nội anh ta bên cạnh cô, chắc là muốn bà nội khuyên cô mềm lòng.
An Như Cố nghe cô gái kể xong, động tác trên tay khựng lại, trong mắt lóe lên tia sáng.
Chuyện mà cô gái kể, nghe sao mà quen tai thế.
Đây chẳng phải là hồ sơ vụ án của Phương Nhược Thủy mà Lâm Vi Vũ từng kể cho cô nghe sao?
Nghe nói Phương Nhược Thủy đã đặt bức tranh vẽ nữ quỷ vào trong phòng anh rể, khiến anh rể đột tử trong đêm, từ đó bị liệt vào danh sách tội phạm bị truy nã. Để trốn tránh sự truy bắt, cô ta thậm chí còn gia nhập U Đô. Hiện tại là tội phạm cấp A bị Cục Quản lý Đặc biệt truy nã.
Cô vừa định lên tiếng hỏi, cô gái này có phải là chị gái của Phương Nhược Thủy hay không.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kèn sona. Tiếng kèn sona hào hùng, xuyên thẳng qua màng nhĩ, chui vào não người.
Những con ma trong nhà nghe thấy tiếng kènsona, hoảng sợ cầm lấy giỏ của mình, vội vàng đứng thẳng người, như thể đang chờ đợi vị khách quý nào đó.
Tiếng kènsona vang lên, trăm quỷ đón dâu.
An Như Cố bước ra khỏi cửa, nhìn về phía xa, không biết từ lúc nào, trên con đường lớn trước cửa đã xuất hiện một đoàn người rước dâu màu đỏ trắng. Có người gõ trống khua chiêng, cũng có người thổi kènsona, ở giữa là một chiếc kiệu hoa màu đỏ rực.
Khuôn mặt những người này trắng bệch, nhưng đôi môi lại đặc biệt đỏ, như thể được tô son, hai má cũng được đánh phấn hồng. Bọn họ không phải đi bộ trên mặt đất, mà là lơ lửng trên không trung.
Bọn họ không phải người, cũng không phải ma, mà là người giấy, cho nên tốc độ rất chậm.
Vong hồn trong nhà nghe thấy âm thanh này, đều vô cùng sợ hãi.
"Chúng tôi vốn định nhân dịp rằm tháng bảy từ địa phủ lên đây, về nhà cũ thăm nom, ăn chút đồ cúng, không ngờ lại bị quỷ vương bắt đến đây, muốn chúng tôi đi đón dâu cho tân nương của hắn ta."
"Hắn ta còn nói, tân nương thích náo nhiệt. Nếu không náo nhiệt, hắn ta sẽ cho chúng tôi hồn phi phách tán."
"Nhưng tân nương không muốn gả, phải làm sao đây?"
"Nếu không gả, quỷ vương kia nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t chúng ta, hay là, cô gả cho hắn ta trước đi, tạm thời nhịn nhục, sau đó nhân lúc hỗn loạn thì chạy trốn."
Cô gái trong hộp tro cốt nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng lại d.a.o động: "Bạch Vĩ!"