Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

"Chuẩn bị xong rồi, lúc khách hàng ra về, chúng tôi đều dùng cỏ ngải vỗ vỗ lên người bọn họ, còn tặng thêm một ít lá ngải. Bọn họ thấy quà tặng rất thú vị, sau khi nghe nói lá ngải có thể đuổi muỗi, còn xin thêm."

"Vậy thì tốt."

Nếu khách hàng gặp vấn đề gì trong nhà ma thì không hay chút nào, an toàn là trên hết.

Sau khi Tô Vĩ Trí rời đi, Thương Nguyệt dẫn một cặp vợ chồng trung niên đến. Cặp vợ chồng này khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, ăn mặc sạch sẽ. Nhưng lông mày nhíu chặt, như thể đang lo lắng điều gì đó.

Thấy An Như Cố, Hứa Phương ngẩn người. Cô nghe bạn bè nói đạo quán Ngự Nhật Xuất Vân có một vị đại sư, cứ tưởng là một vị đạo sĩ tóc bạc trắng, không ngờ lại trẻ như vậy, còn trẻ hơn cả con gái mình.

Cô ấy... xem bói có chuẩn không?

Trong lòng cô có chút nghi ngờ, nhưng vì lịch sự, cô không biểu hiện ra ngoài, vẫn chào hỏi: "Xin chào, tôi muốn xem bói."

"Được." An Như Cố đặt cuốn sách trong tay xuống, cầm tấm biển mã QR lên: "Sáu trăm sáu mươi sáu tệ."

Hứa Phương quét mã QR chuyển khoản sáu trăm sáu mươi sáu tệ.

Sau khi nhận được tiền, An Như Cố ngẩng đầu nhìn cô, thản nhiên hỏi: "Cô muốn xem gì? Sự nghiệp, tình duyên, con cái, hay là thứ gì khác?"

Hứa Phương nhìn chồng, mím môi, nói: "Tôi muốn xem duyên phận cho con gái tôi. Con bé năm nay hai mươi chín tuổi rồi mà vẫn chưa chịu kết hôn, ngày nào cũng giục nó đi xem mắt mà nó không chịu, nói mình là người theo chủ nghĩa độc thân, không muốn yêu đương với đàn ông."

Chồng cô thở dài, nói: "Nhà chúng tôi không phải chỉ có mỗi nó là con, nó còn có một người anh trai, chúng tôi cũng đã có cháu nội rồi. Nhưng con gái lúc nào cũng ở một mình, lâu dần sẽ sinh bệnh mất. Chúng tôi không thể ở bên cạnh nó cả đời được, chỉ mong nó có một người bạn đời. Như vậy nó sẽ không cô đơn, lúc buồn bã có người tâm sự, lúc ốm đau có người chăm sóc."

An Như Cố cũng không bất ngờ, những người ở độ tuổi này, sự nghiệp cơ bản đã ổn định, ngoài sức khỏe ra thì điều khiến họ bận tâm nhất chính là con cái.

Lần trước, cô gặp một người phụ nữ có con gái bỏ nhà ra đi, con gái bà vì mẹ không thích bạn trai của mình, nên đã phản nghịch bỏ nhà ra đi.

Lần này không biết là vì lý do gì.

"Có ảnh của con gái cô không?" Cô hỏi một cách dứt khoát.

"Có." Hứa Phương mở điện thoại, vào album ảnh, đưa một bức ảnh cho An Như Cố xem.

Bức ảnh này là ảnh chụp chung, có hai cô gái trẻ trung xinh đẹp. Một người có vẻ ngoài lạnh lùng, một người có vẻ ngoài dịu dàng.

Hứa Phương sợ An Như Cố không biết ai là con gái mình, nên đặc biệt giải thích: "Cô gái mặc áo vàng bên phải là con gái tôi, cô gái mặc áo đỏ bên trái là con gái nhà hàng xóm. Ảnh trong vòng bạn bè của con bé toàn là ảnh chụp chung với cô gái này, tôi tùy tiện chọn đại một tấm."

An Như Cố nhận lấy điện thoại, bấm đốt ngón tay tính toán, đôi mắt hơi mở to.

Duyên phận này thật kỳ diệu.

Cô thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Hứa Phương: "Con gái cô và con gái nhà hàng xóm có quan hệ rất tốt sao?"

Hứa Phương ngẩn người, không hiểu tại sao An Như Cố lại hỏi như vậy, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Ừm, hai đứa nó quen biết nhau từ lúc bốn, năm tuổi, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Cấp 1 học cùng trường, cấp 2 học cùng trường, cấp 3 cũng học cùng trường, đến cả đại học cũng ở cùng một thành phố, đúng là có duyên phận.

Quan hệ của hai đứa nó rất tốt, là bạn thân thiết.

Lúc tôi chơi mạt chược với mẹ nó, tôi còn nói đùa, hai đứa nó có duyên phận như vậy, hay là tôi nhận con bé làm con gái nuôi đi.

Nhưng mẹ nó không cho tôi mặt mũi, sắc mặt rất kỳ quái, trực tiếp từ chối.

Tôi tự rước lấy nhục, từ đó về sau không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa."

Nói đến đây, sắc mặt Hứa Phương hơi tối sầm, rõ ràng là vẫn còn ấm ức vì chuyện nhận con nuôi bất thành.

Chồng Hứa Phương chớp chớp mắt, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, tò mò hỏi: "Hả? Quan hệ của hai đứa nó tốt như vậy sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đấy."

Hứa Phương trừng mắt nhìn chồng: "Nó học lớp 9/2, anh đi họp phụ huynh còn tìm đến tận lớp 8/2, anh biết cái gì!"

Chồng: "..."

Ông ta lập tức xấu hổ, vội vàng cúi đầu, ông ta không quan tâm đến việc học hành của con cái, đúng là cái gì cũng không biết.

Hứa Phương thu hồi suy nghĩ, nghi ngờ nhìn An Như Cố: "Sao cô lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ là do con bé kia không cho con gái tôi tìm bạn trai sao?"

Advertisement
';
Advertisement