Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

An Như Cố nhắm mắt lại, bấm đốt ngón tay tính toán, sau khi cô nói câu đó, đôi tình nhân này có thể thuận lợi ở bên nhau.

Xem ra, cuối cùng cặp vợ chồng này đã nhượng bộ.

Qua một lúc, Thương Nguyệt dẫn một người đàn ông trung niên đến. Người đàn ông này bụng bia, tóc hói, quầng thâm mắt rất nặng, có vẻ như tâm trạng không tốt, lúc đi đường còn không nhìn đường, vẻ mặt rất bực bội.

Thấy An Như Cố, ông ta lịch sự nói: "Đại sư, tôi thường xuyên xem livestream của cô, nhưng chưa từng rút thăm trúng thưởng, hôm nay tôi cố ý lái xe đến đây, muốn nhờ cô xem bói cho tôi."

"Được." An Như Cố cầm tấm biển mã QR lên: "Sáu trăm sáu mươi sáu tệ."

Người đàn ông trung niên tên Tôn Vĩ sảng khoái trả tiền, sau đó nói ra mục đích của mình: "Tôi muốn hỏi là, liệu hôn nhân của tôi và vợ có thể cứu vãn được không, tôi không muốn ly hôn với cô ấy. Nếu không thể cứu vãn được nữa, vậy tôi có thể giành được quyền nuôi con không?"

Gần đây, ông ta và vợ đang làm thủ tục ly hôn, khiến ông ta vô cùng đau đầu.

An Như Cố lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trung niên, sau đó thu hồi ánh mắt: "Ông có ảnh của vợ và con trai ông không?"

"Có." Người đàn ông trung niên mở album ảnh trong điện thoại, tìm một tấm ảnh.

Trong ảnh là một gia đình ba người, người đàn ông có ngoại hình bình thường, hơi béo, người phụ nữ xinh đẹp, đứa con trai chỉ khoảng ba, bốn tuổi, rất đáng yêu, bầu không khí gia đình ba người vô cùng hòa thuận.

An Như Cố nhắm mắt lại, bấm đốt ngón tay tính toán, đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe lên tia thương hại, im lặng hồi lâu không nói gì.

Tôn Vĩ từng xem livestream của An Như Cố, biết mỗi khi streamer biến sắc mặt, có nghĩa là có chuyện chẳng lành, không khỏi có chút sợ hãi: "Xem ra chúng tôi vẫn phải ly hôn sao? Haizz, vậy..."

"Ý tôi không phải vậy."

"Vậy là sao?"

"Tôi khuyên ông đừng tranh giành quyền nuôi con nữa, đứa con trai này... không có quan hệ huyết thống với ông."

Tôn Vĩ: "???"

Ông ta hít một ngụm khí lạnh, trong mắt tràn đầy khó tin: "Không thể nào, sao Tiểu Cửu lại không phải con trai tôi được?"

"Tử nữ cung của ông cho thấy hiện tại ông không có con cái ruột thịt, đứa trẻ này chỉ có quan hệ huyết thống với vợ ông."

Tôn Vĩ: "..."

Tôn Vĩ như bị sét đánh trúng, giơ tay ôm đầu, vẻ mặt không dám tin vào sự thật.

An Như Cố nói rõ ràng như vậy, cho dù ông ta không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận.

Ông ta từng chế giễu người được chọn may mắn khác bị "cắm sừng" trong phòng livestream, không ngờ bản thân cũng có ngày bị "cắm sừng".

Phản ứng đầu tiên của ông ta là, tại sao vợ lại đối xử với ông ta như vậy? Ông ta đối xử với cô ấy tốt như vậy!

Mắt ông ta đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô ta lại là loại phụ nữ lăng loàn như vậy sao!"

Thật đê tiện!

An Như Cố thấy ông ta như người mất hồn, có chút nghi ngờ, bèn cẩn thận tính toán.

Vợ ông ta có vấn đề, nhưng Tôn Vĩ cũng không phải là không có vấn đề gì.

"Thực ra, vợ ông cũng không phải là người phụ nữ lăng loàn, tám năm trước, cô ấy ở bên cạnh chính duyên của mình, mãi đến khi kết hôn với ông mới chia tay, lần này cô ấy ly hôn với ông, có lẽ cũng là vì chính duyên của mình.

Ông... có phải đã xen vào chuyện của bọn họ không?"

Tôn Vĩ có chút chột dạ: "... Cô ấy có bạn trai cũ, đẹp trai hơn tôi, nhưng không giàu bằng tôi. Tôi biết cô ấy có bạn trai, nhưng cô ấy xinh đẹp quá, tôi thích cô ấy quá, nên vẫn luôn theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy không thèm để ý đến tôi.

Năm năm trước, bố cô ấy đánh bạc nợ nần chồng chất, tôi đã tìm đến bố cô ấy, sau khi nói chuyện rõ ràng, cô ấy đã đồng ý kết hôn với tôi."

Ông ta nói rất uyển chuyển, thực ra chính là gả bán con gái.

Advertisement
';
Advertisement