Hốc mắt Anh Khải đỏ hoe, khẽ sụt sịt mấy cái.
Anh ta cố gắng kìm nén cảm xúc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bình luận đang khen mình, liền lắc đầu: “Tôi không cao thượng như vậy đâu, chủ yếu là vì mẹ tôi. Mẹ tôi lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, nếu biết bố tôi chưa chết, mà còn có gia đình mới ở bên ngoài, chắc bà ấy sẽ đau lòng đến c.h.ế.t mất.
Haiz, ông ấy mất trí nhớ rồi tái hôn, tôi không trách ông ấy, cứ coi như ông ấy đã c.h.ế.t đi!”
Anh ta thở dài, vẻ mặt buồn bã và cô đơn, một lúc lâu sau mới đưa ra quyết định.
Chiếc xe này do một người tự xưng là thư ký mang đến tiệm sửa chữa, vậy bố anh ta rất có thể là một ông chủ.
Nhưng từ nay về sau, anh ta sẽ coi bố mình như một người xa lạ. Dù sau này có gặp ông ấy ở tiệm sửa chữa, anh ta cũng sẽ không gọi ông ấy là bố.
Như vậy đối với cả hai bên đều tốt.
Thế nhưng lúc này, từ điện thoại đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo của An Như Cố: “Thực ra… bố anh chưa tái hôn.”
Anh Khải: “???”
Khán giả trong phòng livestream: “???”
【Woa woa woa, thật hay giả vậy?】
【Không dựa vào tái hôn để kiếm tiền, vậy bố anh ta làm sao mà giàu có như vậy?】
【Không đúng, bố anh ta hồi trẻ đẹp trai, khí chất lại tốt, ở bên ngoài ba mươi năm mà sao không ai theo đuổi ông ấy được?】
An Như Cố uống một ngụm trà, hắng giọng: “Sau khi gặp tai nạn xe cộ, bố anh được người gây tai nạn đưa đến bệnh viện cấp cứu. Tuy mạng sống được bảo toàn, nhưng ông ấy mất trí nhớ. Người gây tai nạn đã giúp ông ấy hòa nhập lại với xã hội, còn giúp ông ấy khởi nghiệp. Nhưng hai người họ không kết hôn, cung phu thê của ông ấy hiện tại vẫn là mẹ anh.”
Anh Khải kinh ngạc: “Không kết hôn sao? Ông ấy không thích người gây tai nạn à?”
An Như Cố ừ một tiếng: “Bố anh có đào hoa, đào hoa còn rất nhiều, nhưng đều là đào hoa đơn phương, tức là họ thích bố anh, còn bố anh thì không thích họ, bao gồm cả người gây tai nạn năm xưa.”
Anh Khải gãi đầu, không tài nào hiểu nổi tại sao bố mình lại có thể nhịn được cám dỗ, tò mò hỏi: “Em gái, chẳng lẽ bố tôi không mất trí nhớ, ông ấy vẫn còn nhớ chúng tôi một chút, nên mới không tái hôn?”
Nếu không, anh ta thực sự không thể nghĩ ra lý do gì khác khiến một người đàn ông đang độ tuổi sung mãn lại độc thân hơn ba mươi năm.
【Bố của Anh Khải chắc là vẫn nhớ có người đang chờ ông ấy, nên mới không kết hôn.】
【Thực ra có một số trường hợp y học, người mất trí nhớ thường xuyên xuất hiện những mảnh ký ức vụn vặt trong đầu, biết đâu ông ấy không tái hôn là vì lý do này.】
【Quên đi tất cả nhưng không quên yêu thương gia đình, hu hu hu, cảm động quá.】
【Cưng xỉu, cưng xỉu, hai cặp đôi hôm nay khiến tôi muốn ngất xỉu luôn.】
Anh Khải bồi hồi xúc động, vô cùng mong đợi An Như Cố nói tiếp.
Dưới ánh mắt mong đợi của anh ta, An Như Cố gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy chắc chắn vẫn còn nhớ mình có gia đình.”
Anh Khải mừng rỡ, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng nói chuyện, hai người đàn ông bước vào.
Người đàn ông dẫn đầu khoảng năm mươi tuổi, mặc áo sơ mi và quần tây, đeo kính gọng đen, toát lên khí chất nho nhã. Người đi phía sau trẻ hơn một chút, chính là thư ký đã mang xe đến tiệm sửa chữa.
Nghe thấy tiếng động, Anh Khải cầm điện thoại quay đầu lại nhìn, chân như bị đóng đinh, cả người đứng chôn chân tại chỗ.
Người đàn ông trung niên tóc đen xen lẫn tóc bạc, trên mặt có nếp nhăn, không còn đẹp trai như hồi trẻ, thay vào đó là vẻ từng trải, người bình thường rất khó nhận ra ông ấy.
Nhưng anh ta nhận ra ngay lập tức, người đàn ông này không phải bố anh ta thì là ai?
Người đã thất lạc hơn ba mươi năm đột nhiên xuất hiện trước mặt, nước mắt anh ta như vỡ đê.
Anh ta như bị chia làm hai nửa, một nửa muốn hỏi bố có còn nhớ mình không, một nửa lại do dự lo lắng sẽ làm bố sợ.
Lúc bố anh ta mất tích, anh ta mới sáu tuổi, bố anh ta chắc chắn không thể nhận ra người con trai cao to lực lưỡng bây giờ.
—— Gần quê hương mà lòng lại lo sợ.
Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên, khiến đối phương như nhận ra điều gì đó, liền nhìn về phía anh ta.
Thấy vậy, Anh Khải vội vàng quay người đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, trong mắt người đàn ông trung niên lóe lên vẻ phức tạp, khẽ thở dài, rơi vào trầm mặc.
Thư ký bên cạnh nhìn thấy người đàn ông trung niên như vậy, trong lòng vô cùng nghi hoặc.