Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Người được chọn Bước Vào Khoa Học nhìn thấy bình luận này, ừ một tiếng: "Ở quê tôi hầu như không có trẻ con, cho nên lúc nhỏ tôi rất cô đơn, mỗi ngày chỉ có thể chơi với con ch.ó vàng ở nhà.

Tôi nhìn thấy nó giống như nhìn thấy chính mình lúc trước, nhịn không được dạy dỗ nó, bảo nó phải học hành cho giỏi, sau này giống như tôi, thi đậu vào thành phố.

Tôi học ngành khoa học tự nhiên, muốn nó có hứng thú với ngành này hơn một chút. Tôi bèn hỏi nó, có từng nghe nói đến Darwin, Franklin, Planck, Einstein chưa?

Tôi còn giảng giải phương trình E=mc² cho nó nghe, bởi vì phương trình này ẩn chứa chân lý của thế giới. Hơn nữa thuyết tương đối hẹp của ông đã thống nhất cơ học Newton và điện động lực học Maxwell thành hai hệ thống. Tóm lại là một nhà khoa học vô cùng lợi hại. *

Tôi hy vọng nó đừng có suốt ngày chìm đắm trong trò chơi hỏi xem mình giống người hay là không giống người, mà nên cố gắng trở thành người như vậy."

An Như Cố: "..."

Khán giả trong phòng livestream: "..."

【Đại sư, đừng niệm nữa, đừng niệm nữa, tôi sắp phát điên rồi!】

【Người được chọn này thật sự là nhà nghiên cứu, chứ không phải giáo viên sao?】

【Ha ha ha ha ha, thử đặt mình vào góc nhìn của con chồn vàng xem, bị ép nghe nhà nghiên cứu vật lý nói về vật lý, đúng là bi thương mà.】

Bước Vào Khoa Học nhìn thấy những bình luận chế nhạo mình, nhíu mày, thở dài: "Tôi cũng đâu biết nó là chồn vàng... Đại sư, rốt cuộc thì lần ban danh đó có thành công hay không?"

An Như Cố trầm ngâm một lát, đột nhiên nhớ tới Tô Lai của Cục Quản Lý Đặc Biệt. Nhà bọn họ thờ chính là hồ tiên, chắc hẳn là có chút đạo hạnh, biết đâu sẽ quen biết con chồn vàng kia.

Vì vậy cô ngẩng mắt lên, nói với micro: "Để tôi đi hỏi thăm một chút, mọi người chờ một lát."

Nói xong, cô tắt micro, đi sang một bên, gọi điện thoại cho Lâm Vi Vũ, kể lại chuyện con chồn vàng tìm người ban danh.

Lâm Vi Vũ sửng sốt: "Còn có chuyện này nữa hả? Người đó ở đâu, sinh ngày tháng năm bao nhiêu, để tôi hỏi Tô Lai giúp cô."

An Như Cố nói thông tin mình đã tính toán được cho cô ấy, Lâm Vi Vũ liền cầm những thông tin này đi tìm Tô Lai.

Tô Lai bày biện đồ cúng, bắt đầu mời hồ tiên. Rất lâu sau, một giọng nói khàn khàn như tiếng kéo ống bễ cũ vang lên bên tai anh ta.

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tô Lai lập tức truyền tin cho An Như Cố.

Biết được nguyên nhân, An Như Cố: "..."

Thì ra con chồn vàng kia và người được chọn lại có duyên nợ sâu đậm như vậy...

An Như Cố quay trở lại phòng livestream, người được chọn Bước Vào Khoa Học vẫn còn đang lo lắng chờ đợi.

Ánh mắt cô khẽ động, giọng nói trong veo: "Tôi biết vì sao con chồn vàng kia lại tìm anh ban danh rồi."

Bước Vào Khoa Học ngẩn người: "Chẳng lẽ không phải tình cờ gặp tôi sao?"

An Như Cố lắc đầu: "Tổ tiên nhà anh là thợ săn, đúng không?"

Bước Vào Khoa Học mở to mắt, gật đầu lia lịa: "Quê tôi bốn bề đều là núi, dựa núi ăn núi dựa sông ăn sông, rất nhiều người trước đây đều là thợ săn, ông nội tôi cũng vậy. Sau này ba tôi đến thành phố làm công, hơn nữa địa phương lại có quy định mới, cho nên không còn ai làm nghề săn b.ắ.n nữa. Tuy nhiên, trong nhà vẫn còn giữ lại một khẩu s.ú.n.g săn không có đạn."

"Năm mươi năm trước, ông nội anh có từng gặp một con chồn vàng tìm ông ấy ban danh không?"

Bước Vào Khoa Học trừng to mắt, anh ta hoàn toàn không biết chuyện này, vội vàng cầm điện thoại đi về phía phòng khách: "Đại sư, cô đợi một lát, tôi đi hỏi ông tôi."

Phòng khách

Ông nội vừa hút thuốc, vừa chơi mạt chược với người trong thôn.

Ông nội đánh ra một quân bài: "Ba vạn."

Người bên cạnh lập tức úp bài xuống, vui mừng khôn xiết: "Hú! Ù rồi!"

Ông nội trừng mắt nhìn ba người còn lại trên bàn mạt chược, ánh mắt tràn đầy sự ghen tị: "Sao hôm nay vận may của mấy người tốt vậy? Cứ mỗi lần tôi đánh bài ra là mấy người lại ù."

Mấy người kia cầm lấy tiền cược, cười hì hì nói: "Không phải do vận may của chúng tôi tốt, mà là do ông quá đen."

"Cứ dâng tiền cho chúng tôi, muốn không ù cũng không được."

Ông nội tức tối, trực tiếp đẩy bài: "Tôi không chơi nữa, mấy người chơi đi."

"Bài nhỏ vậy thôi mà, ông chơi cả ngày mới thua có năm mươi tệ, đừng có keo kiệt vậy chứ, chơi tiếp đi, chơi tiếp đi."

"Đúng vậy, chúng tôi cũng đâu phải chưa từng thua tiền, chẳng phải là vẫn tiếp tục chơi sao, sao ông keo kiệt vậy."

Con cái của những người này đều đã an cư lạc nghiệp ở thành phố lớn, thường xuyên gửi tiền về, cho nên bọn họ không cần phải làm ruộng nữa. Bởi vì quá rảnh rỗi, nên bọn họ rủ nhau chơi mạt chược g.i.ế.c thời gian. Chơi cả ngày cũng chỉ thua được một ít tiền, nếu không thì người nhà cũng không cho bọn họ chơi.

 

Advertisement
';
Advertisement