Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Thật sự là lợi hại đến mức không ai sánh bằng!

Lý Thu Nguyệt nhận thức rõ ràng vị đại sư này có năng lực phi phàm, nếu có thể kết giao thì đối với cô ta mà nói là một chuyện tốt.

Cho dù chuyện con hồ ly đã được giải quyết, nhưng ai có thể đảm bảo sau này sẽ không gặp phải con hồ ly tinh thứ hai gây rối?

"Đại sư đừng đi, đã đến rồi, đến khách sạn Quốc Tế ăn một bữa cơm."

"Không cần đâu, bây giờ tôi phải về, vừa vặn còn kịp chuyến bay."

"Vậy thì được rồi, số tài khoản ngân hàng của cô là bao nhiêu?"

"Cô hỏi Lương Tinh đi."

An Như Cố trò chuyện với bọn họ một lúc, liền xách con hồ ly, nhanh chóng chạy đến sân bay.

Không thể mang hồ ly lên máy bay, cô đành dùng pháp lực bao bọc nó lại, nhét vào trong miếng ngọc bội vừa mua ở tiệm ngọc.

Ngón trỏ cô khẽ gõ lên viên ngọc bích hình giọt nước trong suốt: "Năng lực của ngươi rất thú vị, học ở đâu vậy?"

Nó không chỉ thông thạo mị thuật, còn có thể giấu bản thể trong ngọc thạch, khó trách Hồ nữ kia lại nói nó thiên phú dị bẩm.

"...Lúc đó ta nghĩ nếu có thể dung nhập vào trong ngọc thạch thì có thể ở bên cạnh cô ta, rất nhanh đã lĩnh ngộ được thuật pháp này."

"Không tệ."

Sau khi máy bay hạ cánh, cô vội vàng quay về đạo quán, đột nhiên ngửi thấy một mùi yêu khí thoang thoảng quanh chóp mũi.

Cô lập tức mở ba lô ra, lấy kiếm gỗ đào ra, tìm kiếm nguồn gốc yêu khí xung quanh đạo quán.

Yêu quái dù sao cũng là loài ít gặp, bình thường căn bản không thấy được, lần trước gặp phải một con chồn sói, lần này lại gặp phải một con hồ ly, chẳng lẽ cô chọc phải ổ yêu quái rồi sao?

Ba phút sau, một con chồn sói đội mũ dưa, mặc áo vải hiện ra trước mắt.

Thấy kiếm gỗ đào trong tay An Như Cố, nó không những không sợ hãi, ngược lại còn kích động chạy tới: "Đại sư, tôi đợi cô đã lâu. Nghe nói cô ở trong đạo quán, tôi không dám vào."

Ánh mắt An Như Cố khẽ biến, đây chẳng phải là con chồn sói xin người hữu duyên ban cho một cái tên sao?

Cô cất kiếm: "Ngươi xin tên thành công rồi?"

Chồn sói cung kính chắp tay cúi đầu: "Vâng. Sau này tôi được biết là nhờ đại sư giúp đỡ, tôi mới có thể xin tên thành công. Đa tạ đại sư rộng lượng giúp đỡ, tôi đến đây để báo ân."

Nó xin người hữu duyên trong chương trình "Bước Vào Khoa Học" ban cho một cái tên, cũng sẽ không mượn vận may của đối phương, ngược lại vì bát tự hợp nhau, đối với cả hai bên đều có lợi, không nợ nần đối phương.

Người thật sự cần báo ân là An Như Cố.

Dù sao với tính cách cố chấp của người hữu duyên kia, cho dù có say rượu cũng sẽ không thừa nhận mình là người, huống chi là lúc tỉnh táo.

An Như Cố cúi đầu trầm tư, con chồn sói này không chỉ bản tính không xấu, ngược lại còn rất tốt, vốn dĩ có thể không tốn sức lực trực tiếp tìm một người bình thường để xin tên, lại vì không muốn ảnh hưởng đến đối phương mà nhẫn nhịn cho đến bây giờ.

Xem ra là một người cực kỳ giữ gìn thanh danh, coi trọng nhân quả báo ứng, chuyên tâm tu luyện.

Không cho nó báo ân, ngược lại sẽ không tốt cho việc tu hành của nó.

"Được."

Vì vậy, An Như Cố đánh dấu ấn ký lên hai con yêu quái này, dẫn vào đạo quán.

Nhưng vấn đề làm thế nào để sắp xếp chỗ ở cho bọn nó lại khiến cô hơi đau đầu.

Nuôi nhiều yêu quái như vậy trong đạo quán, luôn có cảm giác không được đứng đắn cho lắm.

Cô nảy ra một ý tưởng, bây giờ đã có nhà ma, hoạt động kinh doanh của nhà ma rất tốt, có thể nói là hái ra tiền.

Chi bằng mở thêm một cái nhà yêu?

Chồn sói tạm thời vẫn chưa quen đi bằng hai chân, cho nên vẫn duy trì hình dạng ban đầu. Lúc này, nó đang chăm chỉ trốn ở sân sau đạo quán, tưới nước cho hoa cỏ cây cối, hy vọng có thể khiến đại sư hài lòng.

Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của An Như Cố: "Hoàng Minh Hải, ngươi có tiền không?"

Chồn sói làm ra vẻ con người gãi gãi mũ dưa của mình, sờ sờ túi áo, lấy ra hai đồng bạc lớn.

Nó sống ẩn cư trong núi sâu, ngoài tu luyện ra thì không còn gì khác, chưa từng tích cóp tiền tài. Hai đồng bạc này là do nó nhặt được trên đường, cũng là tài sản duy nhất của nó.

Lần này ra ngoài, nó coi như bảo bối mà mang theo bên mình.

Nhưng đã là An Như Cố muốn, nó liền dứt khoát đưa ra.

"Đại sư, tiền cho cô."

Ánh mắt An Như Cố lướt qua hai đồng bạc, vì thời gian quá lâu, bề mặt đồng bạc đã bị hoen gỉ, đen kịt.

Ánh mắt cô lóe lên: "Không cần đâu, ý tôi không phải vậy, tôi muốn tìm cho các ngươi một công việc làm ăn, ngươi đã ẩn cư tu luyện thành công, bây giờ cần làm là nhập thế."

Advertisement
';
Advertisement