Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

 Đó là nơi họ xem mắt, cũng là nơi gặp mặt lần đầu tiên.

  An Như Cố khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

  Bà cụ ngây người: “Nhưng mà, bà đã đến đó rất nhiều lần, chưa từng nhìn thấy ông ấy.”

  Hồ nước trong vắt, phụ nữ trong làng mỗi ngày đều giặt giũ bên hồ, tiếng đập quần áo vang lên không ngớt.

  Kể từ sau khi ông ấy rời đi, bà đã vô số lần đi qua con đường nhỏ mà hai người đã đi vào ngày xem mắt đó.

  Từ năm mười chín tuổi, cho đến tận bây giờ, chín mươi chín tuổi.

  Hồ nước ấy vẫn trong vắt như xưa, còn bà đã từ thiếu nữ thanh xuân trở thành bà lão tóc bạc, bước đi tập tễnh.

  Bà thường xuyên ngẩn người nhìn con đường mà hai người đã đi qua, tưởng tượng người đàn ông kia vẫn luôn ở bên cạnh bà, chưa từng rời xa.

  Thì ra… ông ấy thật sự chưa từng rời đi, mà vẫn luôn ở bên cạnh bà sao?

  “Lần này đến đó, bà sẽ nhìn thấy ông ấy.”

  An Như Cố khẽ thở dài, âm dương cách biệt, gặp nhau cũng chẳng thể nhận ra. Người sống muốn gặp người chết, thật sự rất khó.

  Đôi mắt bà cụ đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi, vội vàng đưa tay lau đi, giọng nói tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn cháu.”

  Nói xong, bà đứng dậy, chạy về phía cửa ra vào.

  Thân hình bà không còn còng nữa, dần trở nên mờ ảo, đ.â.m thẳng vào cánh cửa rồi biến mất.

  Một lúc sau, đạn mạc trong phòng livestream cuồn cuộn như sóng.

  【Ơ, sao bà cụ không nói gì nữa vậy?】

  【Chủ livestream nói ông cụ đang đợi bà ấy, nên bà ấy đi rồi.】

  【Nhưng tôi không nghe thấy tiếng bước chân.】

  【Người già đi rất nhẹ, không có tiếng bước chân cũng bình thường. Điều khiến tôi khó hiểu là, tại sao chủ phòng livestream lại nói ông cụ đang đợi bà ấy ở ven hồ?】

  【Tôi đoán là ông bà cụ cãi nhau, nên ông cụ bỏ nhà ra đi, trốn ở gần hồ. Bà cụ thì giận dỗi nói ông ấy ra chiến trường rồi không trở về nữa, nhưng thật ra trong lòng rất lo lắng đi tìm ông ấy. Chủ livestream tính ra được ông cụ đã xuống nước làm lành, nên bà cụ đến đó nhất định sẽ tìm thấy ông cụ.】

  【Woa, logic quá, hiểu rồi.】

  【Ông nội tôi cũng tính tình bướng bỉnh, thường xuyên cãi nhau với bà nội tôi rồi bỏ đi, tôi với bà phải đi tìm khắp nơi… Haiz, người già cũng như trẻ con vậy!】

  Tuy nhiên lúc này, một tràng bước chân dồn dập vang lên.

  Một người đàn ông ngồi xuống trước bàn sách, rút một tờ giấy lau mồ hôi, sau đó cầm điện thoại lên.

  Chờ đến khi nhìn rõ khung cảnh trong phòng livestream, hai mắt anh ta trợn to.

  Sau khi anh ta trúng thưởng, nghĩ là người hữu duyên đầu tiên còn phải chờ rất lâu, nên nhân lúc rảnh rỗi đi vệ sinh một lát.

  Sao anh ta đã kết nối vào phòng livestream rồi?

  Ai giúp anh ta kết nối vậy?

  Anh ta gãi đầu, khó hiểu, đang định tìm hiểu thì liếc mắt nhìn thấy đạn mạc đang bàn tán về chuyện của bà cụ, lập tức quên bẵng thắc mắc vừa rồi.

  Gả cho quân nhân, tóc bạc trắng, gọi anh ta là cháu trai… chẳng phải là bà cụ nhà anh ta sao?

  Anh ta ánh mắt thoáng qua vẻ hoài niệm, trong lòng hơi chua chát: “Mọi người đang nói về bà cụ nhà tôi đúng không? Bà cụ tôi khổ cả đời, chưa từng tái giá, cứ thế chờ ông cụ mãi.”

  Anh ta và bà cụ có quan hệ rất tốt, chứng kiến bà chờ đợi suốt cả cuộc đời.

  Hồi bé, anh ta tò mò hỏi tại sao phải chờ, nhưng bà chỉ cười, xoa đầu anh ta, không nói gì cả.

  【Có thể kể cho chúng tôi nghe về chuyện tình của thế hệ trước được không, hóng đây.】

  【Thêm một phiếu.】

  Người đàn ông thấy mọi người đều muốn nghe, bèn kể: “Ông tôi vừa mới cưới bà tôi đã ra chiến trường, sau đó không có tin tức gì nữa. Trong làng có người nói ông ấy đã hy sinh, cũng có người nói ông ấy vẫn còn sống.

  Nhưng dù sao thì cũng chẳng còn quan trọng nữa, dù sao thì bà tôi cũng đợi cả đời mà không có kết quả.”

  【Trời ơi, bà cụ thật sự đã đợi cả đời, khóc ròng!】

  【Chủ livestream vừa nói ông cụ đang ở ven hồ đợi bà cụ, rốt cuộc ai mới là người nói thật?】

  【Không phải là hai ông bà cãi nhau, nên bỏ nhà ra đi sao?】

  Người đàn ông nhìn thấy những dòng đạn mạc này, kinh ngạc tột độ, không biết lúc mình rời đi đã xảy ra chuyện gì.

  “Sao mọi người lại nghĩ là hai ông bà cãi nhau, bỏ nhà ra đi chứ? Tôi với bà tôi quan hệ tốt lắm, chuyện của bà ấy tôi còn không biết sao, ông tôi chưa từng trở về!”

  Khán giả trong phòng livestream: “???”

  Người đàn ông gãi đầu, khó hiểu, ánh mắt lướt qua tờ giấy và những tờ tiền lẻ trên bàn.

  Trên tờ giấy viết: 【Tiểu Văn, nhờ cháu đưa số tiền này cho người này, bà cảm ơn cháu.】

  Người đàn ông cầm những tờ tiền lẻ, đồng tử co rút lại: “???”

  Bà cụ nhà anh ta đã qua đời mấy hôm trước!

  Anh ta còn tham gia tang lễ của bà!

  Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan tỏa khắp người, khiến anh ta toát mồ hôi lạnh, tất cả những điểm bất thường đều hiện lên trong đầu.

  Vậy là… người mở điện thoại là bà cụ, người nghe điện thoại cũng là bà cụ?

  Chủ livestream không phải thuận miệng nói, mà là đã xem bói cho bà ấy trực tiếp!

  An Như Cố thấy anh ta run rẩy cả người, bèn lên tiếng trấn an, cũng là để chuyển chủ đề: “Chuyện này không quan trọng, đừng bận tâm nữa, để tôi xem bói cho cậu.”

  (Hết chương)

Advertisement
';
Advertisement