Lam Sắc Cảng Loan liếc mắt nhìn những dòng đạn mạc, vội vàng giải thích: "Tôi sống độc thân hơn hai mươi năm rồi, làm gì có bạn gái, tuyệt đối không phải do thận có vấn đề!"
Tuy nhiên, An Như Cố ánh mắt tối sầm lại: "Thủy vượng vô Mộc , quả thật là thận của anh có vấn đề."
Lam Sắc Cảng Loan: "???"
Chẳng lẽ có hồ ly tinh hút hết dương khí của anh ta rồi?
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của mọi người, ánh mắt An Như Cố lướt qua chiếc cốc nước trước camera điện thoại.
"Trong cốc nước đựng gì vậy?"
Lam Sắc Cảng Loan hoang mang, đáp: "Là nước uống trong ký túc xá của chúng tôi."
Để chứng minh, anh ta cầm điện thoại lên, chuyển camera trước sang camera sau, chụp thẳng vào máy lọc nước bên cạnh cửa ký túc xá.
Trên máy lọc nước là bình nước lớn, có thể lấy nước tinh khiết ở vòi.
"Nước là ai mua?"
Lam Sắc Cảng Loan thành thật giải thích: "Phòng ký túc xá thạc sĩ của chúng tôi là phòng hai người, mỗi lần thay bình nước hết hơn chục tệ, tôi và bạn cùng phòng chia đôi."
Nói đến đây, anh ta sững người, nhớ lại lời An Như Cố vừa nói về tiểu nhân và bệnh thận, cúi đầu nhìn cốc nước của mình, trong lòng không kiềm chế được nảy sinh suy nghĩ kỳ quái.
"Chẳng lẽ trong nước..."
Thấy anh ta đã đoán ra sự thật, An Như Cố bèn nói: "Thật không dám giấu giếm, Hình, Hại, Xung nhiều như vậy, không thích hợp qua lại. Người bạn cùng phòng đó, chính là tiểu nhân hại anh."
Cô bưng tách trà lên, nhấp một ngụm trà đen thơm phức, ánh mắt lóe lên.
Tiểu cô của anh ta mấy hôm trước mới mất, vẫn luôn ở bên cạnh anh ta. Có lẽ là vì nhớ nhung, cũng có lẽ là nhận ra chuyện bất thường trên người cháu trai.
Bà chưa chịu rời đi, rất có thể là muốn tìm ra nguyên nhân khiến cháu trai ốm yếu.
Hôm nay cô đến, tiểu cô mới yên tâm rời đi.
Lam Sắc Cảng Loan hít một ngụm khí lạnh, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, hoàn toàn không muốn nghĩ đến chuyện này theo hướng đáng sợ như vậy: "Chuyện này... chuyện này không thể nào. Nước này, cậu ta cũng uống mà!"
"Anh chắc chắn cậu ta đã uống?"
Lam Sắc Cảng Loan đau đầu như búa bổ, chống tay lên trán, bắt đầu nhớ lại những chi tiết trước đây. Người bạn cùng phòng kia đúng là có lấy nước ở máy lọc nước này, nhưng có uống hay không, anh ta thực sự không biết.
Dù sao thì ai lại đi chú ý đến chuyện nhỏ nhặt như vậy? Anh ta không rảnh rỗi cũng không biến thái!
Còn An Như Cố đã đặt điện thoại xuống, trong lịch sử cuộc gọi chính là số cảnh sát.
Lam Sắc Cảng Loan cầm chiếc cốc màu xanh yêu thích của mình, không biết phải làm sao, cảm thấy hoài nghi cuộc đời.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Lam Sắc Cảng Loan mở cửa ra, một đám cảnh sát bước vào, kiểm tra máy lọc nước.
Rất nhiều sinh viên trên tầng này nghe thấy động tĩnh, ùa ra xem.
"Sao cửa phòng 301 lại có nhiều cảnh sát thế kia? Chẳng lẽ có người nhảy lầu?"
"Nhảy từ tầng ba xuống có thể c.h.ế.t người sao? Không phải nhảy lầu, vừa nãy nghe cảnh sát nói là có người đầu độc."
"Trời ơi, kẻ biến thái nào làm vậy? Chắc không phải đầu độc phòng chúng ta chứ?"
Phòng livestream càng náo loạn hơn vì chuyện đầu độc.
[Thù oán gì mà lại đầu độc bạn cùng phòng?]
[Gọi gì là bạn cùng phòng, rõ ràng là kẻ thù, chẳng lẽ người hữu duyên cướp bạn gái của cậu ta?]
[Người hữu duyên nói anh ta độc thân hơn hai mươi năm rồi, chưa từng có bạn gái.]
Lúc cảnh sát chuẩn bị mang tang vật về đồn kiểm tra, một người đàn ông vẻ mặt ngơ ngác chen ra khỏi đám đông, đến cửa phòng.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, anh ta siết chặt dây đeo túi xách, quay người bỏ chạy.
Tuy nhiên, các sinh viên đã nhận ra anh ta, lập tức bao vây: "Mẹ kiếp, Vương Chấn đến kìa, mau bắt cậu ta lại."
"Mau bắt tên sát nhân!"