Người hữu duyên hai mắt đỏ ngầu, vội vàng cắt ngang lời cô, dáng vẻ ung dung trước đó biến mất không còn tăm hơi, giữa hai đầu lông mày tràn đầy bực bội: "Bọn họ kết hôn ở đâu?"
An Như Cố nuốt lời vừa rồi vào bụng, chỉ cho anh ta một vị trí.
Pháp Sư Lang Thang liền nắm chặt điện thoại, điên cuồng chạy ra ngoài.
Các nhân viên đang bận rộn trang trí biển hoa hồng đều ngơ ngác.
Họ đã bận rộn ở đây hai ngày một đêm để tạo ra biển hoa hồng cho màn tỏ tình của vị phú nhị đại này.
Sao vị phú nhị đại vừa rồi còn nói nói cười cười với bọn họ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ bị đá rồi?
"Đừng đi mà, còn tỏ tình nữa không?"
"Tạm thời không tỏ tình nữa!"
"Nhưng mà địa điểm đã bố trí xong rồi, vậy thì trả trước tiền đặt cọc đã."
Mọi người không kịp nghĩ nhiều, chặn trước mặt Pháp Sư Lang Thang.
Pháp Sư Lang Thang bị mọi người vây quanh, hoàn toàn không ra ngoài được, chỉ đành móc thẻ ngân hàng từ trong túi ra, trả trước tiền đặt cọc.
Bị ngắt lời như vậy, thần trí anh ta khôi phục được một chút, không còn gấp gáp như vừa rồi nữa, đè nén lửa giận xuống đáy lòng.
Toàn thân giống như biển cả trước cơn bão.
Anh ta lên chiếc xe sang của mình, chạy về hướng cục dân chính mà An Như Cố đã nói.
Vừa lái xe, anh ta vừa nói: "Chủ livestream, bố tôi lớn tuổi như vậy rồi, sao có thể ở bên một cô gái hơn hai mươi tuổi được? Chẳng lẽ bố tôi có nỗi khổ tâm gì?"
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình và bố mình lại có thể yêu cùng một người phụ nữ, anh ta thà tin rằng trong này có ẩn tình gì đó.
Ví dụ như bố anh ta chỉ muốn tìm một tấm bình phong, chứ không hề thích người phụ nữ kia.
Anh ta biết xác suất chuyện này nhỏ đến mức không đáng kể, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng mong manh.
【Anh nghĩ nhiều rồi, bạn trai cũ của tôi nói với tôi rằng, đàn ông mãi mãi thích phụ nữ hai mươi tuổi.】
【Nữ lãnh đạo ưu tú như vậy, không tìm anh, một phú nhị đại, mà lại tìm bố anh, nói không chừng cô ấy thật lòng yêu bố anh đấy. Đàn ông già cũng có mùa xuân mà.】
【Bố: Đã là người phụ nữ ưu tú như vậy muốn lấy chồng, vậy thì người đó tại sao không thể là tôi?】
【Một người vì tiền, một người vì sắc. Kiếm tiền mà, chẳng có gì đáng xấu hổ cả.】
【Người hữu duyên từ nhỏ đã thiếu thốn tình mẫu tử, đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Tình mẫu tử đến rồi kìa.】
Pháp Sư Lang Thang đang lái xe, không xem bình luận trên livestream.
An Như Cố bấm đốt ngón tay tính toán: "Đào hoa vận của bố anh đã đến, ông ấy quả thực thích người phụ nữ kia, muốn cưới cô ấy làm vợ, chỉ là đào hoa này không tốt lắm."
Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Pháp Sư Lang Thang cứng đờ, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Anh ta vậy mà lại yêu người mẹ kế tương lai của mình, hơn nữa còn chuẩn bị một màn tỏ tình long trời lở đất.
Gia đình lớn của bọn họ sau này phải ở chung như thế nào đây?
Lúc này, bên tai truyền đến giọng nói của An Như Cố: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, tập trung lái xe đi, nếu không anh sẽ gặp nạn huyết quang."
Vừa dứt lời, Pháp Sư Lang Thang đột nhiên ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc ô tô con lao tới.
Đồng tử anh ta co rút lại, đánh lái điên cuồng, đầu xe xoay chuyển cực nhanh, lúc này mới tránh được chiếc ô tô con đang chạy như bay kia.
Trong chiếc ô tô con màu đen thò ra một người đàn ông, giọng nói chửi bới dần dần xa đi: "Lái xe không biết nhìn đường à?"
Pháp Sư Lang Thang hít sâu một hơi, sợ hãi không thôi, trong lòng tràn đầy may mắn sau khi thoát chết: "Đa tạ đại sư cứu mạng."
Nếu không phải An Như Cố lên tiếng nhắc nhở, anh ta nhất định sẽ đ.â.m vào chiếc ô tô con màu đen kia, rất có thể sẽ xe nát người tan, hậu quả khó mà lường được.
"Không cần khách sáo."
Không lâu sau, anh ta lái xe đến trước cửa cục dân chính, tay đặt trên tay nắm cửa, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn chọn xuống xe.