An Như Cố cầm điện thoại giấy, tay kia cầm cờ chiêu hồn, xuyên qua cảnh đêm phồn hoa đô thị, lướt qua vô số người đi đường mà không ai hay biết.
Một cơn gió lạnh thổi qua, người công nhân tan ca muộn hắt hơi, người lao công quét đường rùng mình, đôi tình nhân dạo phố ôm nhau chặt hơn, cha mẹ kéo con cái sát lại gần.
Lúc này, hắc bào âm sai đang làm việc đi ngược dòng người, mang theo “thành quả” bội thu, bay về phía miếu Thổ Địa.
Mỗi thành phố đều có miếu Thành Hoàng, cấp bậc của Thành Hoàng gia tương đương với thị trưởng. Cấp dưới miếu Thành Hoàng là miếu Thổ Địa, hầu như mỗi làng đều có, cấp bậc của Thổ Địa gia tương đương với trưởng thôn.
Có nơi người ta xây miếu Thổ Địa, có nơi không ai xây, nhưng dân làng vẫn cần được quản lý, nên miếu Thổ Địa vẫn tồn tại, chỉ là người thường không nhìn thấy được.
An Như Cố lần theo vị trí trên sổ tay âm sai, đi đến công viên cách công viên giải trí Thiên Vân 2 km.
Bước vào công viên, một tòa kiến trúc nhỏ tinh xảo hiện ra trước mắt, lác đác vài người qua đường dường như không nhìn thấy miếu Thổ Địa, thản nhiên đi ngang qua.
Đây chính là một miếu Thổ Địa vô hình.
Thổ Địa tuy chức vị không cao nhưng cũng là vị thần chính mà ai ai cũng biết, cơ bản không ai dám mạo phạm.
Hai bên cổng dán câu đối "Hòa giải nhân gian canh tác sự, Chưởng quản thiên hạ địa hòa thổ", hoành phi "Nhân hòa trung giới"*.
An Như Cố lấy tấm bảng câu hồn ghi tên ba người ra, chậm rãi bay vào trong.
Giọng nói hiền từ vang lên bên tai: “Tiểu Bạch, lại là ngươi à, hôm nay câu được mấy hồn rồi?”
Người đàn ông tên Tiểu Bạch kia thở dài, rõ ràng là hứng thú không cao: “Hôm nay có hai nhiệm vụ, chỉ tìm được một, đi khắp Nam Thành cũng không tìm được người còn lại, mệt c.h.ế.t ta rồi.”
Hắn lật giở sổ sách: “Không biết tên xui xẻo c.h.ế.t vì tai nạn xe cộ này chạy đi đâu rồi, không về địa phủ đúng giờ sẽ biến thành hồn ma vất vưởng, nhẹ thì không thể đầu thai chuyển thế, nặng thì bị ác quỷ tìm thấy hồn phi phách tán, thật là đau đầu.”
Thổ Địa gia nghe vậy không khỏi lo lắng, vuốt chòm râu bạc trắng của mình, cảm thán: “Người mỗi kẻ một số phận, thôi thì mặc kệ nó đi.”
“Ta xem sổ câu hồn rồi, tên xui xẻo này không làm chuyện xấu, không phải ác quỷ, sau này có thể đầu thai, thật đáng tiếc.”
Hai người đang nói chuyện thì một trận âm phong ập đến, thổi bay áo choàng của họ.
Họ đột nhiên quay đầu lại, thì ra là một âm sai lơ lửng bay vào.
Cô mặc áo choàng đen dài chấm đất, đội mũ cao, tay cầm cờ chiêu hồn. Cử chỉ toát lên khí thế bức người.
Lúc đầu nhìn thoáng qua, bọn họ còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy Hắc Vô Thường đại nhân luôn lạnh lùng hung ác.
Nhìn kỹ lại mới biết đây là một âm sai sinh hồn dung mạo xinh đẹp, tức là người sống làm âm sai.
An Như Cố là lần đầu tiên vào miếu Thổ Địa, ánh mắt không hề đảo mắt, cũng không đi lung tung, cứ thế bay thẳng đến chỗ có người, trông rất ung dung.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của hai người, An Như Cố đặt tấm bảng câu hồn trong tay lên bàn, thản nhiên nói ra mục đích đến đây: “Tôi có ba hồn phách.”
Thổ Địa gia hiền từ ngẩn người, vội vàng lấy sổ hộ tịch ra, dường như nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu chào hỏi: “Này, cô là người mới à, trước kia ở khu vực nào?”
An Như Cố tùy ý nói: “Ở gần đây.”
Nam Thành là một thành phố lớn với hàng chục triệu dân, miếu Thổ Địa vô số kể, hai chữ gần đây này bao gồm quá nhiều miếu Thổ Địa.
Thổ Địa gia cũng không truy cứu, làm việc theo lệ thường, dựa theo tấm bảng câu hồn, đối chiếu với sổ hộ tịch: “Trương Phàm, Vệ Hải Thần, Giang Thục Mẫn, ba người này quả thực là người ở địa phương ta, c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, cho phép xuống địa phủ.”
Sau đó lấy ra một con dấu đỏ, đóng lên ba tờ giấy thông hành, bốn chữ “Thổ Địa đại ấn” đỏ chót được đóng lên văn thư thông hành.
Vậy là được Thổ Địa phê chuẩn rồi.
Vị quỷ sai họ Bạch bên cạnh sững sờ.
Giang Thục Mẫn… Đây không phải là cái tên cần câu hồn trong sổ nhiệm vụ của hắn sao?
Hắn lập tức xoay người, chắp tay thi lễ với An Như Cố: “Vị đồng liêu này, ngươi tìm thấy hồn phách của Giang Thục Mẫn ở đâu vậy?”
Làn da hắn rất trắng, lông mày nhạt màu, được bộ đồ quỷ sai màu trắng làm nổi bật, trắng đến mức giống hệt màu tường xi măng trắng.
Rất phù hợp với họ của hắn.
Nhưng dù có trắng bệch như vậy, vẫn có thể nhận ra hắn có ngoại hình khá đẹp trai, đuôi mắt rũ xuống, ngũ quan thanh tú.
Hắn khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ khi làm quỷ cũng không khác gì lúc chết, xem ra là c.h.ế.t yểu.
An Như Cố liếc mắt nhìn hắn, nhận lấy ba tờ giấy thông hành: “Tôi bắt được cô ta khi đang bắt một vong hồn khác.”