Tiền Vĩ Lai nuốt nước bọt, cảm thấy ống nghiệm trên tay nóng ran, oán giận nói: “Con cổ trùng này cũng nguy hiểm quá, nhỡ đâu hại c.h.ế.t cả tôi thì sao?”
“Nguy hiểm luôn đi kèm với cơ hội.”
Cổ Bà đẩy kính, bước đến trước bình thủy tinh, nhìn chằm chằm vào trái tim đang đập bên trong, nói: “Cổ trùng Tâm điểu vô cùng hiếm có, tôi chỉ cho cậu một cơ hội này, một khi thất bại, tôi sẽ không giải cổ cho cậu, tự mình chịu phạt đi.”
Sắc mặt Tiền Vĩ Lai dần trở nên nghiêm túc, khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, nhưng mà, tại sao không thể lấy lần thứ hai? Chẳng lẽ chỉ nuôi được chừng này thôi sao?”
Cổ Bà nhếch miệng cười, nụ cười kỳ dị, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trái tim đang đập trước mặt, giọng nói khàn đặc: “Đương nhiên là không phải. Chỉ là, nếu cho cậu nhiều hơn nữa, nó sẽ không chịu nổi mất.”
Nó?
Tiền Vĩ Lai vô thức hỏi: “Bà đang nói trái tim này sao?”
Cậu ta suy nghĩ một lúc, chợt hiểu ra.
Gần đây, cậu ta có học về ký sinh trong giờ sinh vật. Cổ trùng rất giống một loại ký sinh trùng, ký sinh trong tim. Trái tim này có thể đập, e rằng là do sự tồn tại của cổ trùng.
Cổ Bà chỉ cười mà không nói, một lúc lâu sau, bà ta mới lên tiếng: “Đây không phải là chuyện cậu nên quản, lo chuyện của cậu đi.”
Thấy bà ta không muốn nói, trong lòng Tiền Vĩ Lai khinh thường, câu ta không muốn biết sao?
Cậu ta lập tức xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm, để Cổ Bà và trái tim đang đập lại phía sau.
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Tiền Vĩ Lai vội vàng bắt xe đến đạo quán Xuất Vân.
Cậu ta giơ tay lên xem đồng hồ, đã 8 giờ rưỡi tối rồi, đạo quán Xuất Vân kia chắc đã đóng cửa, không biết đã ngủ hay chưa?
Nếu đã ngủ thì càng dễ ra tay hơn. Còn nếu chưa ngủ, cậu ta cũng không sợ, cậu ta đã chuẩn bị đầy đủ.
Đầu ngón tay Tiền Vĩ Lai miết nhẹ lên cổ trùng Tâm điểu và lá bùa, trong mắt lóe lên tia hưng phấn.
Không lâu sau, cậu ta đến trước đạo quán Xuất Vân, ngôi đạo quán nhỏ bé trái ngược hoàn toàn so với ban ngày, bị màn đêm bao phủ, trông vô cùng âm u, chỉ có một căn phòng le lói ánh đèn.
Cậu ta cho rằng nơi có ánh đèn chính là nơi mục tiêu đang ở, vì vậy bèn lặng lẽ lẻn vào đạo quán, bước chân nhẹ nhàng như mèo, tiếng động nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Cậu ta lặng lẽ tiến lại gần cửa sổ le lói ánh đèn, nhìn vào trong, tay trái cầm lá bùa, tay phải cầm cổ trùng Tâm điểu, chuẩn bị trong giây lát sẽ ném lá bùa ra, đánh úp đối phương.
Tuy nhiên, khi nhìn kỹ, cậu ta thấy một cô gái đang ngồi trước bàn máy tính, đeo tai nghe, hai tay như múa trên bàn phím, nhân vật trong máy tính của cô ta g.i.ế.c đối phương không còn một mống.
Hình như cô ta vẫn chưa hả giận, còn mắng vào mic: “Cậu chơi gà mờ như vậy, còn dám mắng chị mày à, chị rải một nắm gạo lên bàn phím, con gà còn chơi giỏi hơn cậu. Tao thấy mày đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, còn lải nhải nữa là tao men theo đường truyền mạng đến tìm mày đấy, tin không?”
Tiền Vĩ Lai: “...”
Một con ma nữ vậy mà lại chơi game?
Hơn nữa, game này cậu ta cũng từng chơi... Không biết có từng gặp con ma nữ này chưa, xui xẻo thật.
Thấy căn phòng này chỉ có ma nữ, cậu ta bèn dời mắt, bước chân nhẹ nhàng, đi về phía căn phòng bên cạnh.
Căn phòng này không hề có chút ánh sáng nào, e rằng người bên trong đã ngủ rồi.
Cậu ta đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là một chiếc quan tài màu đen nhỏ.
Cậu ta không những không lui ra ngoài, ngược lại còn sáng mắt lên. Lần trước An Như Cố xen vào, khiến bọn họ để mất cương thi sắp trở thành bất hoại, đúng là tổn thất nặng nề.
Cậu ta không nhịn được bước đến bên cạnh chiếc quan tài màu đen, hai tay sờ vào khe hở của quan tài, dùng sức đẩy nắp quan tài ra.
Một tiểu cương thi đang mở mắt xuất hiện trước mắt cậu ta.
Trong mắt cậu ta lóe lên tia vui mừng, nếu mang cô bé này về, nhất định sẽ được cha nuôi coi trọng.
Trước khi bị bắt, gã nuôi cương thi từng nói với cậu ta rằng, ý thức của tiểu cương thi này rất mơ hồ, không khác gì người thực vật, không có khả năng tấn công, rất dễ khống chế.