Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Ngũ quan trên mặt cô bé nhíu lại với nhau, đau đến c.h.ế.t đi sống, nhưng lại không hề lên tiếng.

Vệ Minh Ngôn thấy vậy, vô cùng đau lòng. Anh ta là người từng trải, biết rõ sợi tơ màu đỏ chui ra ngoài đau đớn đến mức nào. Con bé còn nhỏ như vậy, nhưng lại kiên nhẫn hơn rất nhiều người lớn.

Anh ta theo bản năng hỏi: “Đau không?”

Tiểu Vũ khẽ lắc đầu, cúi gằm mặt xuống, không nói gì.

Vệ Minh Ngôn thấy vậy, thở dài một tiếng.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Tiểu cương thi vừa đi vào, vừa vung vẩy một bài thi, dáng đi cứng ngắc, nhưng so với lúc mới tỉnh lại thì đã tốt hơn nhiều.

Cô bé nói với vẻ đầy tự hào: “Em được ba mươi điểm.”

“Hửm? Cho chị xem nào.” An Như Cố nhận lấy bài thi, cúi đầu xem, môn Ngữ văn được ba mươi điểm.

Cô bé bây giờ mới học chương trình lớp một, học được mấy hôm mà đã thi được ba mươi điểm rồi, rất giỏi.

An Như Cố xoa đầu nó, khen ngợi: “Giỏi lắm.”

Khóe miệng tiểu cương thi không khỏi nhếch lên, sau đó nói với vẻ đầy mong đợi: “Em thi được điểm cao như vậy, hôm nay có thể không làm bài tập được không ạ?”

An Như Cố thản nhiên nói: “Em mà không viết bài tập thì thầy giáo sẽ không vui đâu, đừng trốn tránh có được không?”

Để cho cô bé được học tập một cách bài bản, khoa học, cô đã nhờ Cục Quản lý Đặc biệt tìm gia sư trong nội bộ. Kết quả là chẳng có ai, biết được thân phận của cô bé nào còn dám đến, chỉ đành đành lòng cho cô bé học online.

Tiểu cương thi thấy cô kiên quyết như vậy, chỉ đành ủ rũ nói: “Dạ.”

Vệ Minh Ngôn nhìn thấy tiểu cương thi hoạt bát như vậy, hai mắt sáng lên, không ngờ ở chỗ đại sư lại còn có đứa trẻ đáng yêu đến thế.

Dáng vẻ đáng yêu giống như em họ của anh ta, lại vô cùng ngoan ngoãn. Em họ anh ta tự kỷ như vậy, một phần lớn nguyên nhân là do thiếu bạn bè cùng trang lứa.

Tâm niệm anh ta khẽ động, nắm tay em họ, nhìn tiểu cương thi: “… Em gái, em có thể chơi với em ấy một lúc không?”

Tiểu cương thi vừa định từ chối, kết quả nghĩ lại, vậy chẳng phải là cô bé không cần phải làm bài tập sao?

cô bé giả vờ khó khăn, như có như không nhìn về phía An Như Cố, ý tứ không cần nói cũng hiểu: “… Em không tự quyết định được.”

Vệ Minh Ngôn hiểu ra, vội vàng hỏi An Như Cố - người giám hộ: “Đại sư, cô thấy thế có được không ạ?”

An Như Cố: “…”

Cô liếc nhìn Tiểu Vũ, thấy cô bé thỉnh thoảng lại nhìn về phía tiểu cương thi, tốc độ vân vê ngón tay còn nhanh hơn lúc nãy, trông có vẻ rất căng thẳng, không giống như là không muốn chơi với nó.

Cô bèn gật đầu: “Hai đứa đi chơi đi, nhớ đừng chạy xa, em trông chừng em cho cẩn thận.”

Tiểu cương thi gật đầu lia lịa, vỗ ngực, nói chắc nịch: “Cứ giao cho em.”

cô bé dứt lời, liền nắm tay Tiểu Vũ, kéo cô bé ra ngoài: “Đi, dẫn cậu đi xem đồ chơi của tớ.”

Tiểu Vũ thấy có người muốn chơi với mình, trong lòng vừa ngại ngùng vừa kích động, nhỏ giọng như muỗi kêu: “Ừm.”

Sau khi hai đứa trẻ rời đi, An Như Cố kể lại chuyện của Cổ bà.

Lâm Sơ Tễ nghe mà há hốc mồm: “Tình cảm đáng sợ thật đấy.”

Vệ Minh Ngôn tức giận nói: “Chúng ta lừa bà ta lúc nào, dựa vào đâu mà bắt chúng tôi phải chôn cùng với tình cảm của bà ta chứ?”

“Nếu bà ta còn sống, nhất định tôi sẽ kiện bà ta tội cố ý g.i.ế.c người.”

Vài người họ hàng của anh ta rõ ràng rất ưu tú, có chỗ đứng nhất định trong ngành, lại bị ép c.h.ế.t sớm. Còn có những đứa trẻ như Tiểu Vũ, bởi vì bẩm sinh ốm yếu, cộng thêm cổ trùng quấy phá, còn chưa kịp trưởng thành đã bước một chân vào quan tài.

Lâm Sơ Tễ nghe vậy, run lẩy bẩy. Nếu như cụ cố của anh ta, lúc trước cũng từng phản bội người khác, đối phương hạ độc cả nhà anh ta, đầu độc bọn họ đến c.h.ế.t sớm.

Bản thân anh ta giống như Vệ Minh Ngôn, từ nhỏ ốm yếu, bệnh tật, trở thành kẻ dị biệt trong mắt mọi người, anh ta thật sự sẽ cảm ơn.

Tra nam và nữ chính si tình cứ việc dây dưa với nhau, dựa vào đâu mà lại liên lụy đến những người vô tội như bọn họ. Nợ cha trả con, trên pháp luật căn bản không hề tồn tại…

 

Vai Vệ Minh Ngôn run lên vì tức giận: “Bà ta vừa muốn hại cô, vừa muốn hại ông cụ họ Vương, còn muốn hại chúng tôi, đồ sát nhân.”

 

Anh ta nói xong, trong lòng nhói đau, tâm tình vô cùng phức tạp: “Xin hỏi, tim của bố tôi, tìm được chưa ạ?”

 

An Như Cố uống một ngụm trà, nói: “Người của Cục Quản lý Đặc biệt nói trái tim đã bị hủy rồi, tôi đưa số liên lạc cho anh, anh liên lạc với bọn họ là được.”

 

Vệ Minh Ngôn thở dài, sắc mặt u sầu, trong lòng cũng không quá bất ngờ. Người đó chấp niệm với bố anh ta rõ ràng như vậy, bây giờ bị bắt, rất có thể sẽ hủy hoại trái tim.

 

“Vâng, tôi muốn đi nhận xác ông ấy.”

 

Dù sao đó cũng là người bố hiền từ của anh ta, chưa từng đối xử tệ bạc với anh ta.

 

Lúc Vệ Minh Ngôn và Lâm Sơ Tễ rời đi, đến gọi Tiểu Vũ.

 

Tiểu Vũ đang ở trong phòng tiểu cương thi xem hoạt hình. Trên bàn bên cạnh bày rất nhiều đồ ăn vặt, trên ghế sô pha còn có rất nhiều đồ chơi.

 

Hai cô bé vừa ôm búp bê, vừa ăn vặt, vừa xem ti vi.

 

Tiểu Vũ không còn rụt rè như trước, nhưng vẫn rất trầm tính, ngồi ngay ngắn, gặm khoai tây chiên gần như không có tiếng động.

 

Tiểu cương thi thấy cô bé như vậy, có chút kinh ngạc: “Sao cậu gặm khoai tây chiên mà không có tiếng động vậy?”

 

An Như Cố bảo cô bé lúc ăn cơm phải chú ý ăn không nói, ngủ không nói, cô bé cũng có thể làm được. Nhưng ăn vặt lại hoàn toàn khác, sao có thể không có tiếng động được?

 

Tiểu Vũ nuốt miếng khoai tây chiên đã tan chảy trong miệng xuống, ngại ngùng nói: “… Đây là kỹ năng đặc biệt mà tớ học được.”

 

“Vậy cậu dạy tớ với.”

 

“Chính là ngậm khoai tây chiên trong miệng, đợi nó mềm rồi thì nuốt xuống, như vậy sẽ không phát ra tiếng động.”

 

“Giỏi quá! Tớ học được rồi!”

 

Tiểu Vũ thấy cô bé vui vẻ như vậy, cũng mỉm cười, có chút mừng vì kỹ năng kỳ quái của mình có thể khiến bạn bè vui vẻ.

 

Lúc cô bé đi học mẫu giáo, cô giáo phát đồ ăn vặt cho các bạn nhỏ ăn, rõ ràng cô bé ăn rất bình thường, còn không ồn ào bằng người khác, vậy mà lại có mấy bạn nam nghịch ngợm nói cô bé ồn ào. Từ đó về sau, cô bé đã nghiên cứu ra kỹ năng này.

 

Vệ Minh Ngôn thấy hai đứa trẻ hòa thuận với nhau, trong lòng có chút vui mừng, nhưng thời gian không còn sớm nữa, bèn nói: “Tiểu Vũ, về thôi?”

 

Tiểu Vũ quay đầu nhìn tiểu cương thi, trong lòng có chút không nỡ, chậm rãi đi về phía Vệ Minh Ngôn, quyết định rời đi.

 

Xung quanh tiểu cương thi không có bạn bè cùng tuổi, dạo gần đây hơi lẻ loi, đồ chơi mới mua đều không có ai xem.

 

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, Tiểu Vũ đến, cô bé được phép chơi với bé, bài tập ít đi một chút chắc chắn là không sao.

 

Cô bé bèn nói: “Khi nào cậu rảnh thì đến chơi nhé?”

 

Tiểu Vũ thấy cô bé nói như vậy, trong lòng có chút vui vẻ: “Cuối tuần nào cũng có thể đến.”

 

Tiểu cương thi bẻ ngón tay đếm ngày,hận không thể cho ngày đó đến sớm một chút: “Tớ đợi cậu.”

 

Advertisement
';
Advertisement