“Trực tiếp cái gì?” Chủ quầy nghe hắn nói vậy, ngẩn người, quay sang nhìn An Như Cố.

Hắn vừa nãy bận rộn thuyết phục đứa nhỏ mua mặt nạ, không để ý kỹ vị phụ huynh này, kết quả nhìn kỹ lại, ngây người tại chỗ.

Dáng vẻ, mái tóc, khí chất... Quen mắt quá.

Đây chẳng phải là đại streamer bói toán trên phần mềm trực tiếp của điện thoại âm phủ hay sao?

Điện thoại giấy là hàng hiếm, chỉ có thể dựa vào người nhà đốt, hoặc là mua ở cửa hàng. Hắn là một lão quỷ, chẳng có chút cống hiến nào, càng không cần phải nói đến chiếc điện thoại giấy tiên tiến.

Vốn lười biếng, hắn không thể không làm rất nhiều mặt nạ, mang ra chợ bán, gần đây mới mua được một chiếc điện thoại giấy ở cửa hàng.

Người phụ nữ trước mặt này có tới năm trăm triệu fan hâm mộ, nghe đâu Diêm Vương cũng xem cô trực tiếp.

Rõ ràng là người sống, vào địa phủ chắc chắn phải chết, vậy mà bây giờ lại có thể tự do ra vào, năng lực có thể thấy rõ ràng, hơn nữa còn có thế lực ngầm.

Hắn hận không thể quay về quá khứ, tát c.h.ế.t chính mình lúc nãy định lừa gạt cô. Chọc giận vị đại thần này, sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Hắn vội vàng đưa số tiền âm phủ vừa thu được cho tiểu cương thi, trên mặt treo nụ cười hiền hòa: “Cô bé, nhìn con thật có duyên, cái mặt nạ này coi như ta tặng con, không lấy tiền nữa, con cầm tiền đi mua kẹo đi, cuối con đường này có một lão quỷ đầu bếp ngự thiện, làm kẹo long tu hú, quả thực là tuyệt nhất."

Tiểu cương thi nghe thấy đồ ăn ngon, nhịn không được nuốt nước miếng, ngón tay đặt trên môi, giọng nói non nớt: "Thật sự có ngon như vậy sao ạ?"

"Ta còn có thể lừa con sao?” Chủ quầy buột miệng nói, giống như nghĩ đến điều gì, len lén nhìn An Như Cố, có chút chột dạ nói: “Lần này đương nhiên là không lừa.”

An Như Cố nghe vậy, liếc mắt nhìn chủ quầy, thần sắc không đổi, ngữ khí thản nhiên: “Tiền không cần trả lại cho ta, sau này bớt lừa gạt người khác là được.”

“Đều nghe theo tiểu thư." Chủ quầy hốt hoảng, hận không thể chỉ trời thề: “Sau này nhất định không lừa gạt khách nữa."

Chủ quầy còn muốn nói thêm vài câu để thể hiện quyết tâm, bèn hướng mắt về phía nam thanh niên toàn thân ướt sũng, lớn tiếng gọi: “Tiểu thủy quỷ, ngươi làm chứng cho ta, ta, Đổng Lão Lục, sau này buôn bán, giá cả rõ ràng, không phân biệt đối xử."

Nam thanh niên: "..."

An Như Cố như có điều suy nghĩ: “Thủy quỷ?"

Chủ quầy giỏi xem sắc mặt thấy cô tò mò, vội vàng giải thích thay: “Cô xem bộ dạng của hắn, không phải thủy quỷ thì là gì, hơn nữa hắn còn đặc biệt hơn so với thủy quỷ c.h.ế.t đuối bình thường, hắn là thủy quỷ Vong Xuyên!”

Chủ quầy nghĩ đến thủy quỷ đáng sợ trong Vong Xuyên, bả vai run lên, nói: “Thủy quỷ Vong Xuyên quên hết kiếp trước, như tờ giấy trắng, một đám quái vật! Nghe nói một nghìn năm sau mới có thể bò ra khỏi đó để đầu thai."

Tiểu cương thi đang hí hửng chơi mặt nạ hồ ly, nghe chủ quầy nói vậy, tò mò nhìn thủy quỷ có làn da trắng bệch: “Vậy tại sao anh ấy lại ở đây?”

Không phải nói không bò dậy được sao?

Chủ quầy cười nói, trêu chọc: “Cho nên nói hắn đặc biệt mà, hắn là thủy quỷ duy nhất có thể đi ra khỏi Vong Xuyên, ở chỗ chúng ta rất nổi tiếng đấy. Ngươi nói có đúng không, tiểu Chung?”

Chung Vọng thấy hắn nói năng cà lơ phất phơ, cũng không tức giận, ngược lại còn tỏ ra hiền lành: “Đúng vậy.”

Chủ quầy nghĩ đến lời hắn vừa nói, nháy mắt với cô, cười híp mắt nói: “Duyên phận ngươi muốn xem bói, là vị kia sao?”

Chung Vọng nhờ vào trải nghiệm đặc biệt, cộng thêm việc luôn kè kè bên cạnh Mạnh bà, nên rất nổi tiếng ở quỷ thành. Bên cạnh hắn không có nữ quỷ nào thân thiết, duyên phận muốn xem bói ngoại trừ Mạnh bà ra, hắn không nghĩ ra ai khác.

Khuôn mặt trắng bệch của Chung Vọng nhuốm màu đỏ ửng, đỏ như quả cà chua sắp nổ tung, cúi đầu, không lên tiếng.

“Đừng ngại ngùng, thích là thích, chỉ là..."

Chủ quầy thu hồi vẻ mặt trêu chọc, nghiêm mặt nói: “Xem như ngươi đã từng giúp đỡ ta, ta cho ngươi một lời khuyên, đừng mơ tưởng đến những thứ không nên mơ tưởng."

Tiếng tăm của Chung Vọng ở địa phủ không phải là tiếng tăm tốt đẹp gì. Rất nhiều quỷ đang cười nhạo hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Mạnh bà là Âm thần, là lãnh đạo cấp trung của địa phủ, nhân vật không thể thiếu, còn Chung Vọng chỉ là một tên thủy quỷ ghê tởm bò ra từ Vong Xuyên, linh hồn đã bị nước Vong Xuyên ăn mòn, trên người lúc nào cũng nhỏ giọt nước sông màu vàng.

Hắn như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo Mạnh bà bao nhiêu năm nay, rất nhiều người đang cá cược ngày c.h.ế.t của hắn. 

Advertisement
';
Advertisement