Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

 

An Như Cố bấm ngón tay tính toán một lúc lâu, mở mắt ra, nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

Rất nhiều người trong phòng livestream cho rằng bọn họ đang diễn kịch, cố tình tạo hiệu ứng, nhưng kỳ thực bọn họ thật sự đã bị hoán đổi linh hồn.

Hình dạng của linh hồn và hình dạng của thân xác căn bản không khớp.

“Hai người có phải là đã đến ngôi làng ở ngoại ô Bắc Kinh không?”

Người hữu duyên giành nói trước: “Đúng vậy, phong cảnh thôn Nam Ninh rất đẹp, tôi học nhiếp ảnh, tôi và bạn tôi đến đó để thực tế.”

“Nam thanh niên” ở bên cạnh nghe vậy, kinh ngạc vô cùng: “… Cậu cũng đến đó sao? Tôi đi hết những chỗ chơi xung quanh Bắc Kinh rồi, nghe nói không khí ở thôn Nam Ninh rất tốt, cho nên tôi mới đến đó, chụp rất nhiều ảnh rồi mới về, tôi còn nhặt được một đồng xu cổ nữa.”

Người hữu duyên có chút kinh ngạc: “Sao tôi không nhặt được nhỉ?”

Nam thanh niên mò mẫm trong túi một hồi, lấy ra một đồng xu cổ màu vàng, nhỏ giọng đọc chữ trên đó: “U Đô, tên kỳ lạ thật, không phải là tiền xu cổ thật, chắc là tiền lưu niệm.”

An Như Cố nghe vậy, nhíu mày, thì ra là có liên quan đến U Đô.

“Hai người đến đó, có gặp người nào đặc biệt, hoặc là chuyện gì đặc biệt không?”

Hai người nghĩ mãi, nhưng không có chút ấn tượng nào: “Không có gì đặc biệt cả.”

“Thôn Nam Ninh có rất nhiều khu nghỉ dưỡng, rất nhiều người giàu có đến đó chơi, tôi nhìn thấy rất nhiều xe sang, cái này có tính là đặc biệt không?”

An Như Cố ghi nhớ, không nói gì thêm: “Tôi biết rồi.”

Trước đó, suýt chút nữa thì bị U Đô 'đánh úp', suýt chút nữa thì bị hạ cổ, mặc dù cổ trùng đối với cô vô dụng, nhưng cô vẫn âm thầm ghi nhớ mối thù này.

Lần này manh mối tự đưa đến cửa, cô phải chủ động ra tay, xem thử bọn họ rốt cuộc đang giở trò quỷ gì.

Cô cầm điện thoại lên, báo cáo chuyện U Đô giở trò quỷ với Cục Quản lý Đặc biệt, để bọn họ phái người đến xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Người hữu duyên không quan tâm đến ngôi làng kia, chỉ quan tâm đến vấn đề của cơ thể mình, lo lắng hỏi: “Streamer, cô xem chuyện của chúng tôi có thể giải quyết được không?”

An Như Cố gửi tin nhắn xong, đặt điện thoại xuống, lời nói ra khiến người ta vô cùng yên tâm: “Đương nhiên là có thể.”

Hai người giống như bệnh nhân nghe được tin tốt, thở phào nhẹ nhõm: “Quá tốt rồi, cuối cùng cũng không cần dùng cơ thể này để đi vệ sinh nữa rồi.”

“Anh sẽ không nhìn lén chứ?”

“Tôi đều nhắm mắt lại khi đi vệ sinh, còn cô, cô sẽ không nhìn lén chứ?!”

“Nói bậy, ai thèm nhìn anh chứ?”

Hai người, một người lớn tiếng, một người nhỏ giọng, không ai chịu thua ai, lại cãi nhau tiếp.

An Như Cố đành phải nói: “Hai người đừng cãi nữa, sau khi offline, tôi sẽ câu hồn hai người ra, sau đó đưa hồn về lại chỗ cũ, cơ thể của hai người sẽ trở lại bình thường."

Chuyện này nếu là trước đây, rất khó giải quyết, cô phải tìm hiểu xem làm thế nào để hoán đổi linh hồn.

Hiện tại, cô là Âm sai, câu hồn, hoàn hồn dễ như trở bàn tay.

Hai người nghe vậy, vui mừng khôn xiết, trong lòng đếm từng ngày, mong chờ thời khắc đó đến.

Ngắt kết nối cuộc gọi, khán giả trong phòng livestream vẫn đang sôi nổi thảo luận chuyện vừa rồi.

【Cô gái kia nói chuyện nhỏ nhẹ, êm tai như vậy, nhưng thật ra rất có chủ kiến, khiến cho chàng trai kia cứng họng không nói nên lời.】

【Người hữu duyên 'Tôi Không Muốn Làm Con Gái' cũng rất có tố chất, nếu thật sự bị hoán đổi giới tính, người bình thường khó mà không nhìn lén chứ nhỉ.】

【Chỉ có mình tôi thấy hai người này rất đẹp đôi thôi sao?】

【Bạn không cô đơn đâu!】

An Như Cố không để ý đến dòng bình luận, trực tiếp liên lạc với người hữu duyên thứ hai 'Nửa Mẫu Ruộng Đào'.

Không lâu sau, một người phụ nữ đeo khẩu trang xuất hiện trên màn hình. Cô ấy khoảng ba mươi tuổi, trên mặt có chút nếp nhăn, lông mày nhíu chặt, dường như đang rất lo lắng.

“Chào streamer, tôi muốn tìm cô xem bói.”

“Được, xin hãy trả phí xem bói, một quả pháo năng lượng cao.”

Nửa Mẫu Ruộng Đào dứt khoát donate một quả pháo năng lượng cao, cau mày nói: “Streamer, cô giúp tôi xem thử, gần đây con gái tôi rốt cuộc đang giở trò gì.”

“Con bé học cấp hai, bài tập không nhiều, nhưng cứ đến cuối tuần là lại chạy ra ngoài chơi, nói là đi chơi với bạn thân, tôi hỏi bạn thân của con bé rồi, con bé đó thừa nhận.”

“Tôi cũng từng trải qua cái tuổi ấy, biết là trẻ con bây giờ rất láu cá, cho nên tôi có hỏi mẹ của bạn thân con bé, xác nhận lại thời gian. Bạn thân của con bé lúc đó rõ ràng là đang ở nhà, căn bản là không có đi chơi với con bé.”

“Tôi không hiểu tại sao con bé lại lừa tôi, cô có thể giúp tôi xem thử được không?”

“Có ảnh của con gái cô không?” An Như Cố hỏi.

“Có!” Nửa Mẫu Ruộng Đào gửi một bức ảnh lên.

An Như Cố nhìn cô bé trong ảnh, trông chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi, chắc đang học lớp 6, lớp 7.

Cô nhắm mắt lại, bấm ngón tay tính toán, nhíu mày, sau đó mở mắt ra: “Chuyện này nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp, cô trực tiếp hỏi con gái cô là sẽ rõ.”

Nửa Mẫu Ruộng Đào do dự nói: “Tôi sợ con bé giấu diếm, không dám nói.”

Cũng giống như rất nhiều bậc cha mẹ khác, Nửa Mẫu Ruộng Đào không hiểu tâm tư con cái, gặp chuyện chỉ biết vòng vo tam quốc.

“Chưa chắc, bát tự của con gái cô tỷ kiên rất vượng, tràn đầy ánh sáng mặt trời và ý chí chiến đấu, tính cách cởi mở. Có đôi khi, nói thẳng ra sẽ tốt hơn.”

Nửa Mẫu Ruộng Đào hít sâu một hơi: “Được rồi.”

Cô cầm điện thoại, đi ra phòng khách.

Con gái cô đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, thấy Nửa Mẫu Ruộng Đào đi tới, vội vàng nhét một thứ gì đó vào ghế sofa.

Nửa Mẫu Ruộng Đào không chú ý đến động tác khác thường của con gái, tiện tay đặt điện thoại lên bàn, hít sâu một hơi: “Con có chuyện gì giấu mẹ đúng không? Bây giờ nói cho mẹ biết, chúng ta cùng nhau nói chuyện rõ ràng có được không?”

Con gái len lén quan sát sắc mặt của cô, thăm dò nói: “Thật sao, con nói rồi mẹ sẽ không mắng con chứ?”

“Sẽ không.”

Con gái ấp úng: “… Con có bạn trai rồi, cậu ấy đang nằm viện.”

Nửa Mẫu Ruộng Đào: “???”

Cô ấy hoảng hốt, vô số suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu, lớn tiếng hỏi: “Cậu ta bao nhiêu tuổi?”

Chẳng lẽ con gái bị kẻ xấu lừa rồi?

Con gái dời mắt, nhỏ giọng nói: “… Là bạn cùng lớp với con, mười hai tuổi.”

“Con muốn chia tay với cậu ấy, nhưng cậu ấy không chịu, uống rượu say bí tỉ rồi phải nhập viện.”

Khán giả trong phòng livestream: “???”

【Trời đất ơi, tôi ba mươi tuổi đầu rồi, mà vẫn còn ế chỏng chơ. Người ta còn nhỏ như vậy mà đã có bạn trai rồi, chuyện này hợp lý sao?】

【Bọn trẻ bây giờ dậy thì sớm thật đấy.】

【Chờ chút, mười hai tuổi, chẳng phải là phải đi khám khoa nhi sao?】

【Trẻ con vì tình mà say… buồn cười c.h.ế.t mất.】

Tác giả có lời muốn nói:

(Hết chương)

Advertisement
';
Advertisement