Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Bố mẹ Vương Kha cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi khi phải đối mặt trực tiếp với nữ quỷ, ôm chặt lấy Vương Kha.

Thế mà Vương Kha lại nhìn chằm chằm nữ quỷ xinh đẹp, hiền dịu đang đứng trước mặt, thần sắc hoang mang, hồn vía lên mây.

Nhìn nữ quỷ đang suy sụp, An Như Cố mơ hồ đoán được chân tướng.

Nếu như nữ quỷ này học qua kinh tế học, chắc hẳn cô ta sẽ biết được tại sao mình lại chấp niệm như vậy.

——Chi phí chìm.

Vì chi phí chìm quá cao, con bạc này đã thua hết tiền, nhưng vẫn cố chấp đỏ mắt muốn tiếp tục đánh bạc. Không muốn, cũng không thể chấp nhận sự thật là mình đã thua trắng.

Sau một hồi loay hoay, trời cũng sắp sáng, ánh nắng ban ngày gây tổn thương trực tiếp cho hồn ma.

An Như Cố bất ngờ nắm lấy nữ quỷ lên.

"Cô đi theo tôi về đạo quan."

Sau đó, An Như Cố xách hành lý vừa thu dọn xong, xoay người bỏ đi.

Tuy rằng mọi người đều thức trắng đêm, nhưng lại chẳng có tâm trạng nào để ngủ cả, tinh thần vô cùng phấn chấn.

Thấy vậy, Trương Linh vội vàng giữ cô lại: "Đại sư đừng đi mà."

An Như Cố : "Chuyển tiền vào tài khoản của tôi."

Vợ chồng Trương Linh: "..."

Những "cao nhân" khác: "..."

Trương Linh vội vàng nói: "À, vâng vâng, nhưng chúng tôi vẫn chưa chiêu đãi cô đàng hoàng, hay là cô ở lại ăn cơm đi."

Trải qua chuyện vừa rồi, Trương Linh mới nhận ra, vị cao nhân thật sự lại là người không hề lộ diện này!

Cô ta liếc nhìn đám "cao nhân" kia, thầm thở dài, đám "cao nhân" này khi gặp phải nữ quỷ cũng giống hệt như người bình thường bọn họ, đứng im như phỗng, thật là quá kém cỏi.

Những "cao nhân" kia: "..."

Đó là nữ quỷ tu hành bốn trăm năm có pháp lực cao cường đấy!

Nhưng bọn họ dám nổi giận nhưng không dám nói ra, dù sao bọn họ cũng chẳng giúp được gì.

An Như Cố quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cô ta, nâng nữ quỷ đang trầm tư lên cao một chút: "Cô muốn mời cô ta ăn cơm sao?"

Trương Linh cười gượng: "Không dám, không dám."

An Như Cố : "Tôi đưa cô ta về đạo quan siêu độ."

Trương Linh gật đầu, sau đó nói ra ý định của mình: "Vậy đại sư, cô còn Đồng tiền Ngũ Đế không? Tôi muốn mua thêm mấy chiếc nữa."

Vừa rồi cô ta đã thấy rồi, chỉ cần ném Đồng tiền Ngũ Đế ra, tay của con quỷ kia liền bị thiêu rụi, lợi hại vô cùng, nhất định phải mua cho mỗi người trong gia đình một chiếc.

An Như Cố nhìn chiếc Đồng tiền Ngũ Đế trong tay Vương Kha: "Cái này có thể bán cho mọi người, còn những chiếc khác thì phải đến đạo quan Xuất Vân mới có."

Trương Linh liên tiếng đồng ý, sau đó nói: "Đại sư, nơi này cách đạo quan Xuất Vân hơi xa, hay là tôi bảo tài xế đưa cô về."

An Như Cố bèn xoay người rời khỏi biệt thự.

Vương Kha cầm chiếc Đồng tiền Ngũ Đế, lén lút nhìn nữ quỷ trong tay An Như Cố , muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Vì âm khí đã tan biến, hơn nữa nữ quỷ không muốn hiện hình, cho nên tài xế và người đi đường chỉ nhìn thấy An Như Cố đưa tay ra, không biết trong bàn tay trống rỗng kia của cô đang nắm lấy áo của nữ quỷ.

Nữ quỷ lúc này đang vô cùng tuyệt vọng, cảm thấy cuộc đời thật là vô nghĩa, không còn quan tâm đến tình hình của bản thân nữa.

An Như Cố muốn siêu độ cho cô ta, thì cứ siêu độ cho cô ta đi.

Nhưng khi An Như Cố đến gần đạo quan, nữ quỷ cuối cùng cũng phản ứng, kinh hãi van xin: "Đạo trưởng, cô đừng đưa tôi vào đó!"

Đạo quan là nơi thờ cúng thần linh, hồn ma đi vào, chẳng khác nào tìm đường c.h.ế.t hay sao?

Sau đó, nữ quỷ sợ hãi run rẩy: "Đừng mà, đại sư, tuy rằng việc đầu thai chuyển thế ở địa phủ rất khó khăn, nhưng nếu cố gắng xếp hàng thì vẫn xếp được, tôi không muốn hồn phi phách tán!"

Thế mà An Như Cố không để ý đến ý muốn của cô ta, trực tiếp dẫn cô ta đi về phía trước, nữ quỷ muốn thoát ra, nhưng lại không thể thoát ra được, như một con hạc trắng bị người ta dắt cổ đi g.i.ế.c vậy, thật là bi tráng.

Cô ta nhắm mắt lại, chợt nghĩ, dù sao thì sau khi đầu thai chuyển thế cô ta cũng không còn ký ức nữa, cũng chẳng khác gì hồn phi phách tán cả, hồn phi phách tán thì hồn phi phách tán đi.

Thế mà đợi rất lâu, cô ta vẫn không cảm thấy đau đớn, cho đến khi cô ta tò mò mở mắt ra, mới phát hiện bản thân đã ở trong đạo quan.

An Như Cố cúi đầu nhìn nữ quỷ đang ôm đầu run rẩy dưới đất: "Cô tên gì?"

Cô đã sớm đánh dấu trên người nữ quỷ, thần linh trong đạo quan sẽ không làm gì cô ta.

Thấy đối phương không có ý định làm hại mình, nữ quỷ thở phào nhẹ nhõm, thành thật trả lời: "Tôi tên là Thương Nguyệt."

"Thương Nguyệt, vậy giờ tôi sẽ siêu độ cho cô, cô làm ma không phạm phải sai lầm gì lớn, chắc là có thể đầu thai vào gia đình tốt, không đến nỗi bị đày xuống địa ngục súc sinh."

Thấy vậy, Thương Nguyệt nắm chặt vạt áo của mình, ngẩng đầu nhìn An Như Cố , ánh mắt đầy hy vọng: "Đại sư, cô có thể không siêu độ cho tôi được không?"

"Sao thế, cô vẫn muốn đi tìm người kia sao?"

Thương Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Không có, tôi tuyệt đối không có, tôi đã nghĩ thông rồi, hai người bọn họ không còn là cùng một người nữa, tiếp tục dây dưa cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Quan trọng nhất là... Vương Kha bây giờ quá xấu, xấu đến nỗi cô ta không muốn nhìn thấy đối phương nữa, thậm chí còn nghi ngờ gu thẩm mỹ của bản thân.

"Vậy cô muốn làm gì?"

Advertisement
';
Advertisement