Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

 

Đông Phong Express vuốt ve lớp vỏ cây thô ráp, vẫn còn sợ hãi, cầm điện thoại lên, khóc lóc kể lể: “Streamer, không phải cô nói tôi sẽ không sao sao? Vừa nãy tôi gặp ma thật đấy!”

An Như Cố nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm, ung dung nói: “Tôi không lừa anh, anh thật sự không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Tôi muốn nói cho anh biết nghĩa trang này không đơn giản, nhưng mà anh...”

Cô không nói tiếp, nhưng Đông Phong Express đã hiểu ý của cô, trong lòng hối hận không thôi.

Vì tiền, anh ta đã trực tiếp đồng ý yêu cầu của khách hàng, không cho streamer cơ hội lên tiếng.

Đông Phong Express cười khổ.

Hay là trả lại tiền cho khách hàng? Người khác giao đồ ăn kiếm tiền, anh ta giao đồ ăn lại có thể mất mạng.

Nhưng lúc này, anh ta liếc mắt nhìn thấy bình luận trên màn hình đang chế giễu anh ta, nói anh ta chắc chắn không dám giao hàng. Còn có một số khán giả giàu có thích xem náo nhiệt, nói nếu anh ta giao được đơn hàng này thì sẽ tặng quà.

Anh ta lập tức thẳng lưng, nghiêm mặt nói: “Ai nói tôi không dám giao? Chẳng qua là khách hàng có thể là ma thôi. Nói cho mọi người biết, tôi không sợ ma, hôm nay tôi sẽ giao hàng cho mọi người xem!”

Khán giả trong phòng livestream lập tức spam 666.

Đông Phong Express dời mắt, cười gượng.

Thực ra, anh ta rất sợ ma. Nhưng hôm nay đã gặp ma rồi, gặp một con và gặp hai con hình như cũng chẳng khác gì nhau, hơn nữa streamer còn đảm bảo với anh ta, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Vì vậy, anh ta mạnh dạn chuyển đổi bản đồ, đột nhiên phát hiện địa điểm đích đến rất gần với vị trí hiện tại của anh ta. Thông thường, khi hiển thị khoảng cách nhỏ như vậy, chứng tỏ mục tiêu ở ngay xung quanh.

Anh ta vừa tìm kiếm xung quanh, vừa nhỏ giọng gọi: “Ai gọi đồ ăn, tôi đến rồi.”

Giọng nói của một người đàn ông vang lên: “Tôi gọi!”

Đông Phong Express quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào, bên dưới gốc cây hòe đã xuất hiện một ông lão tóc bạc trắng. Ông lão chống gậy gỗ, hơi gù lưng, làn da in hằn dấu vết thời gian.

Ánh trăng mờ ảo chiếu lên bộ quần áo màu xanh lá cây của ông lão, từ từ bị hút vào trong áo, như hòa vào cơ thể ông lão.

Ông lão đưa tay ho nhẹ một tiếng, sau đó chìa tay ra: “Chờ cậu lâu lắm rồi, sao giờ mới đến? Mau đưa đồ ăn cho tôi đi.”

Đông Phong Express đứng chôn chân tại chỗ. Vừa nãy, khách hàng nói chuyện trong ứng dụng rất gấp gáp, anh ta còn tưởng là người trẻ tuổi, không ngờ lại là một ông lão tóc bạc trắng, gương mặt hiền từ.

Thấy anh ta không trả lời, ông lão gõ mạnh cây gậy xuống đất, nói: “Cậu thanh niên này ngẩn người ra đó làm gì? Trời lạnh thế này, canh đậu phụ của tôi sắp nguội rồi!”

Đông Phong Express hoàn hồn, ồ một tiếng, vội vàng đưa túi đồ ăn trong tay cho ông lão.

Ông lão cầm lấy hộp đồ ăn, hít một hơi thật sâu, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi.

Đầu cá được phi thơm với gừng hành, chiên đến vàng đều hai mặt, khơi dậy vị ngọt thanh của cá. Kết hợp với đậu phụ thanh mát, quả thực ngon đến mức “rụng râu”.

Ông lão gật đầu lia lịa, trên mặt tràn đầy vẻ hài lòng, không ngừng khen ngợi: “Chính là vị này.”

Ông lão quay người định đi, thấy anh shipper vẫn đứng im tại chỗ, liền hỏi: “Sao vậy? Còn muốn tiền boa à?”

“Không phải.” Đông Phong Express vội vàng xua tay: “Sáu trăm sáu mươi sáu tệ là đủ rồi.”

“Vậy sau này có việc lại tìm cậu.”

“... Được.” Anh ta khách sáo đáp.

Ông lão xách túi đồ ăn quay người rời đi, sau khi đi đến phía sau gốc cây hòe to lớn thì không còn nghe thấy tiếng động nữa.

Thấy ông lão rời đi, Đông Phong Express không nhịn được cầm điện thoại lên, trong lòng đầy kinh ngạc: “Những cụ già tôi từng gặp đều rất tiết kiệm, cụ già này thật sự là “vung tiền như rác” đấy, không biết là nhân viên của nghĩa trang hay là ai, giàu có thật.”

Vừa dứt lời, những chiếc lá cây hòe che khuất cả bầu trời phía trên đầu anh ta xào xạc lay động.

Ngay lúc anh ta đang cảm thán, trong mic truyền đến giọng nói của An Như Cố: “Sự giàu sang phú quý sau này của anh có liên quan đến ông lão đó.”

Đông Phong Express: “???”

Khán giả trong phòng livestream: “???”

“Cái gì?” Đông Phong Express trợn mắt há hốc mồm, rất nhanh đã hiểu ra: “Chẳng lẽ ông ấy là quý nhân của tôi?”

“Ừm.” An Như Cố gật đầu: “Ông ấy ra tay hào phóng, nếu anh có thể khiến ông ấy hài lòng, chắc chắn anh sẽ được hưởng lợi.”

Advertisement
';
Advertisement