Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Cậu trợn tròn mắt, so với miếng thịt này, những món lễ vật mà cậu từng được thưởng thức trước đây thật sự không đáng nhắc tới.

Cậu bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ. Tỉnh lại sau giấc ngủ ngàn năm, việc xuyên không đến ngàn năm sau dường như cũng không tệ.

An Như Cố kêu Tiểu cương thi ăn cơm, như nhớ ra điều gì đó, xoa đầu cô bé, hạ giọng nói: "Sau này anh ấy cũng sẽ đến đây làm việc, tuy nói là không biết thì không có lỗi, nhưng em vẫn nên xin lỗi anh ấy một tiếng."

Cô không đòi hỏi Tiểu cương thi phải làm được những điều quá lớn lao, chỉ cần cô bé biết lễ phép là được.

Hơn nữa, cô làm vậy không hoàn toàn là vì Tiểu Bạch Long, mà cũng là vì Tiểu cương thi. Đắc tội với thần linh thì sẽ không có kết cục tốt đâu.

Tiểu cương thi đang nhìn chằm chằm vào đĩa gà bát bảo trước mặt, nghe thấy vậy liền rút đũa lại, ngoan ngoãn ừ một tiếng: "Em biết rồi, em sẽ xin lỗi anh ấy ngay bây giờ."

An Như Cố cảm thấy hơi an ủi, lúc này, điện thoại cô bỗng reo lên, lấy ra xem, thì ra là điện thoại của Tôn tiên sinh ở Cục quản lý Đặc biệt.

Cô đứng dậy, mở cửa phòng, đi ra ngoài nghe điện thoại.

Tôn tiên sinh có chút khó hiểu: "Chúng tôi đã đến thôn Phật Tâm, giải cứu được tất cả bọn trẻ, nhưng tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của tên tà phật mà cô livestream hôm trước, không biết hắn ta đã chạy đi đâu rồi. Hắn ta gây ra nhiều tội ác như vậy, không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa."

An Như Cố: "... Bây giờ hắn ta đang ở dưới địa phủ."

Tôn tiên sinh: "???"

"Mới có nửa ngày, sao cô đã đến Trường Thọ Thôn rồi?"

Chẳng lẽ An tiểu thư này lợi hại đến mức có thể bay được sao?

"Là Long Thần làm đó."

"Ồ ồ."

Tôn tiên sinh bỗng nhiên hiểu ra, sau khi hồi tưởng lại thì trong lòng vô cùng phức tạp.

Lúc trước họ cũng từng hỏi Tiểu Bạch Long có muốn cống hiến cho đất nước hay không, nhưng đối phương lười biếng từ chối, vậy mà bây giờ lại giúp An Như Cố xử lý chuyện này. Không những vậy, trước đây hai vị Tinh Quân kia cũng một lòng một dạ muốn theo cô làm việc.

Tuy nói cô ấy rất lợi hại, nhưng cô ấy cũng chỉ là một người bình thường, vậy mà lại có thể khiến ba vị thần linh làm việc cho cô ấy... Thật là khiến người ta ghen tị.

An Như Cố rất lo lắng cho đám nhỏ: "Tình hình sức khỏe của bọn trẻ như thế nào rồi?"

"Chúng tôi đã cho bọn nhỏ khám sức khỏe rồi, chỉ là hơi suy dinh dưỡng một chút, không có vấn đề gì lớn. Còn về vấn đề tâm lý, chúng tôi cũng đang sắp xếp người chuyên nghiệp để hỗ trợ tâm lý cho bọn nhỏ."

"Vậy thì tốt rồi."

Tôn tiên sinh thấy cô quan tâm đến bọn trẻ như vậy, không khỏi cảm thán: "Hầu hết bọn trẻ đều đã được người nhà đón về, chỉ có một đứa bé thì không, nó đáng thương lắm, ban đầu chúng tôi định đưa nó đến cô nhi viện, sau đó tìm một gia đình đáng tin cậy cho nó."

"Nhưng nó đã từng trải qua chuyện hoang đường như vậy, tính cách hơi kỳ lạ, không biết sau này liệu có thể hòa nhập với xã hội hay không."

"À đúng rồi, nghe nói cô đang nuôi một con cương thi, cô có thể nhận thêm đứa bé này không?"

An Như Cố tò mò hỏi: "Tính cách kỳ lạ? Kỳ lạ như thế nào?"

Chẳng lẽ là do bị nhốt quá lâu, nên tâm lý xuất hiện vấn đề?

"Ý tôi là kỳ lạ theo nghĩa tốt." Tôn tiên sinh nhớ lại rồi nói: "Nghe đồng nghiệp nói, hình như nó là kiểu người thích hi sinh, cống hiến, cơm nước mà dân làng mang đến, nó đều không nỡ ăn, để dành cho người khác hết, chỉ ăn rau, nên tình trạng suy dinh dưỡng của nó là nghiêm trọng nhất. Nghe nói nó còn dạy bọn trẻ con kia đọc sách, viết chữ nữa."

An Như Cố suy nghĩ: "Tốt bụng như vậy cũng không phải là điều xấu."

Tôn tiên sinh lại cảm thán: "Tốt bụng thì tốt, nhưng quá tốt bụng thì hơi kỳ lạ. Nó đi đường còn không nỡ giẫm c.h.ế.t kiến. Lúc được chúng tôi cứu ra, nó còn không ngừng nói với bức tượng Phật kia, kêu hắn ta quay đầu là bờ."

"Cái tên tà vật kia tự xưng là Phật, tôi thấy buồn cười thật, đứa bé tám tuổi này mới giống Phật."

An Như Cố chìm vào suy tư, đứa bé này khá thú vị, có lẽ có liên quan đến mục tiêu của tên tà phật, bèn đồng ý: "Bên tôi có rất nhiều chỗ ở, ông có thể đưa cậu bé đến đây."

Advertisement
';
Advertisement