Tục ngữ có câu, bận rộn tháng Chạp, náo nhiệt tháng Giêng, lề mề đến tháng Hai.
Chuyện niên thú tấn công năm nay đã khơi dậy sự tò mò của mọi nhà về các phong tục đón Tết xưa. Họ tìm kiếm lịch cũ, tra cứu tài liệu trên mạng, rồi học theo.
Ngày 23 tháng Chạp cúng ông Táo, ngày 24 tháng Chạp quét dọn nhà cửa, làm vệ sinh cuối năm.
Những ai cần cắt tóc cũng nhanh chóng đến tiệm cắt tóc, bởi tục ngữ có câu “tháng Giêng không cắt tóc, cắt tóc c.h.ế.t cậu”. Hơn nữa, cắt tóc xong là bỏ cũ đón mới, ngụ ý bắt đầu năm mới từ “đầu”, gặp gỡ người thân với diện mạo mới.
Không ít chuyên gia cảm thán, năm nay là năm có không khí Tết đậm đà nhất trong những năm gần đây.
An Như Cố tính toán, đến ngày 28 tháng Chạp, tất cả niên thú sẽ đến Kinh Thành, gặp tộc trưởng và gia nhập công ty Xuất Vân.
Đây là buổi tuyển dụng lớn nhất của đạo quán Xuất Vân, tổng cộng có hai trăm nhân viên mới, quy mô rất hoành tráng.
Sau khi mọi người đến đông đủ, An Như Cố đưa toàn thể nhân viên đi ăn ở một nhà hàng nổi tiếng tại Kinh Thành. Số lượng niên thú quá đông, cô phải đặt hẳn một sảnh lớn mới đủ chỗ.
Lãnh đạo chính phủ, ông Ngụy, đã đặc biệt gọi điện đến, hết lời khen ngợi những niên thú này.
“Trước đây, cục có một vụ án treo, hung thủ g.i.ế.c người rồi bỏ trốn, chỉ để lại hung khí, thậm chí không thể kiểm tra được dấu vân tay. Nhưng một chuyên gia vừa đến, ngửi qua hung khí liền nhanh chóng xác định được hung thủ. Mọi người đều cho rằng những chuyên gia này là thần thám trong các thần thám.”
Một số niên thú có khứu giác nhạy bén, được chính phủ ưu ái, được điều đi hợp tác với cảnh sát để phá án. Họ đã phá được rất nhiều vụ án, thậm chí cả những vụ án treo.
An Như Cố cầm điện thoại, ánh mắt lướt qua các niên thú ở những bàn tròn khác.
Một niên thú lớn tuổi cầm chiếc bánh bao vàng bạc nhìn hồi lâu không nỡ ăn, cuối cùng bế đứa con nhỏ lên, đút vào miệng con. Đứa nhỏ ăn ngon lành: "Ngon quá!"
An Như Cố: "..."
Thần thám sao? Rõ ràng giống ông bố bỉm sữa hơn.
Ông Ngụy vui vẻ nói: "Cô không biết những vị cục trưởng cảnh sát kia không nỡ để niên thú đi, còn gọi điện đến hỏi có thể giữ lại những chuyên gia phá án này không?"
"Hơn nữa, qua giám định của chuyên gia, con tàu đắm ở Đông Hải có giá trị không nhỏ, sau này sẽ tiếp tục công tác trục vớt. Cô xem sau này có thể hợp tác lâu dài không?"
Đương nhiên, chính phủ cũng không để niên thú làm việc không công, mỗi lần niên thú đi làm nhiệm vụ, sẽ được trả tiền theo độ khó của nhiệm vụ.
An Như Cố gật đầu đồng ý: "Khi nào cần thì cứ liên hệ trực tiếp với công ty."
Việc kết nối quan hệ với chính phủ, giúp chính phủ làm việc là điều tốt cho cả công ty Xuất Vân và những niên thú này.
Đạo quán Xuất Vân, Nam Thành
Giờ ăn trưa, trước mặt tiểu cương thi bày biện rất nhiều món ăn, nhưng cô bé lại ôm điện thoại ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì.
Thương Nguyệt thấy vậy, nhướng mày, giọng điệu kéo dài, không hề ngạc nhiên: "Nhớ cô ấy đến thế thì gọi điện cho cô ấy là được chứ gì?"
Cô ấy liếc mắt một cái là biết tiểu cương thi đang nghĩ gì, chẳng phải là An Như Cố đi công tác nhiều ngày, sắp Tết rồi mà vẫn chưa về sao?
Tiểu cương thi đưa hai tay chống mặt, khuỷu tay đặt trên bàn, mặt phúng phính, chân đung đưa dưới gầm bàn, bĩu môi nói: "Ai nói em nhớ chị ấy, con chỉ là, em chỉ là đang nghĩ xem chơi trò gì thôi."
Điện thoại là thuốc phiện tinh thần, trẻ con tốt nhất không nên chơi, vì vậy An Như Cố không cho cô bé tiếp xúc với điện thoại sớm.
Cô bé thèm điện thoại của bạn bè đến c.h.ế.t đi được, ngày thường chỉ dám lén lút chơi, gần đây An Như Cố đi công tác, Thương Nguyệt lại làm ngơ.
Cô bé đã chơi chán chê rồi, nhưng càng chơi càng thấy chán, bắt đầu nhớ người lớn.
Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng nói chuyện râm ran của đàn ông, đàn bà, trong không khí thoang thoảng mùi nguy hiểm, hình như có dã thú lạ đang đến gần.
Thương Nguyệt và tiểu cương thi không phải người thường, cảm nhận được điều bất thường liền như lâm đại địch, đặt bát đũa xuống.
Chẳng lẽ giống lần trước, lại có tiểu quỷ như Tiền Vĩ Lai dám đến đây làm càn?
Tuy nhiên, không lâu sau, tiếng reo hò truyền đến tai.
Hai người nhanh chóng bước ra ngoài, bên ngoài là một nhóm đàn ông, đàn bà ăn mặc giản dị, còn bế theo những sinh vật kỳ lạ đầu hổ mình hổ.
An Như Cố giới thiệu với họ: "Đây là đạo quán của tôi, đưa mọi người đến làm quen, dưới chân núi không xa là địa điểm làm việc của công ty, mọi người sẽ ở trong ký túc xá của nhân viên, khi nào có việc tôi sẽ thông báo."
Nói đến đây, cô thấy may mắn vì trước đó đã xây dựng ký túc xá cho nhân viên ở dưới chân núi đủ cao đủ rộng, có tới mấy trăm phòng, nếu không thì không thể chứa hết số niên thú này.
Tiểu cương thi thấy không phải kẻ thù, mắt sáng lên, như chim én bay về tổ, chạy nhanh về phía cô, ôm chặt lấy chân cô, nũng nịu nói: "Chị, chị về rồi!"
Thương Nguyệt: "..."