Điều khiến An Như Cố tò mò là, trong ngũ đại tiên Đông Bắc không ít loài cần ngủ đông. Tuy đã thành tinh, nhưng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi bản năng.
Đến mùa đông khắc nghiệt, mấy con vật trong nhà yêu quái không ngủ đông, nhưng đều có chút uể oải, tinh thần không tốt. Ngày thường nhốt mình trong nhà yêu quái ấm áp, gần như không ra ngoài.
Sao con nhím này lại còn đi lại bên ngoài?
Bạch Gia Lão Lục không hề bất ngờ khi cô nhìn ra được, đeo ba lô nặng trên lưng, chậm rãi đi ra khỏi khu chung cư.
Đi một bước lại dừng một bước, khiến các ông bà xung quanh chú ý.
Hàng xóm xung quanh xì xào bàn tán.
"Cậu thanh niên này sao lại uể oải thế? Có phải chân cậu ấy có vấn đề không?"
"Đi còn chậm hơn cả tôi là ông già phải chống gậy nữa."
Bạch Gia Lão Lục nhận thấy ánh mắt khác thường của mọi người, không để tâm, ngáp một cái dài, tiếp tục di chuyển với tốc độ rùa bò.
"Mấy mùa đông trước, giờ này tôi đáng lẽ đang ngủ ngon lành trong hang rồi.
Nhưng năm nay tôi chưa tích trữ đủ lương thực cho mùa đông, nên không ngủ được."
Mùa thu năm nay, cậu theo lệ, kéo những cành khô lá rụng trên mặt đất vào trong hang.
Hang của cậu nằm trong khe đá trên núi, không bị gió lút, rất ấm áp.
Khi nhiệt độ xuống dưới 10 độ, cậu sẽ không ra ngoài hoạt động nữa, mà cuộn tròn trên đống cành khô lá rụng trong hang. Ngủ đến tháng tư năm sau mới thức dậy.
Tuy nhiên, cậu đã nhiều năm không được ngủ đông một giấc trọn vẹn.
An Như Cố: "Sao lại thế?"
Nhím bình thường đều có thể tích trữ đủ thức ăn cho mùa đông, sao Bạch Gia Lão Lục đã thành tinh rồi mà lại không được?
Giọng cậu nhẹ tênh, như không hề để tâm: "Vì có vài bệnh nhân bị bệnh, không có tiền mua thuốc nên tôi ứng tiền cho họ."
Bạch Gia Lão Lục tìm thấy chiếc xe đạp của mình, leo lên, nhanh chóng đến một phòng khám trung y tên là "Hạnh Lâm".
Cậu bước vào cửa, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, lập tức chuyển số tiền vừa nhận được qua: "Chủ quán, năm mới vui vẻ, tiền thuốc sắc và châm cứu của mấy bệnh nhân đó, tôi chuyển cho ông rồi."
Cậu chuyển tiền xong, liền vẫy tay, định rời đi.
"Tiểu Bạch, năm mới vui vẻ, cậu đừng đi vội, tôi nói với cậu một chuyện." Ông chủ kiêm bác sĩ Trương đứng dậy, nụ cười có chút ngại ngùng.
Bạch Gia Lão Lục dừng bước, tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Ông chủ Trương thở dài, vẻ mặt rất khó làm: "Số tiền này tôi trả lại cho cậu, tháng sau cậu cũng đừng đến nữa."
Bạch Gia Lão Lục: "???"
Cậu ngạc nhiên hỏi: "Tại sao? Tôi phạm lỗi gì sao?"
Tay nghề cậu rất tốt, nhưng thân phận đặc biệt, không tiện vào bệnh viện lớn, chỉ có thể vào phòng khám trung y bình thường. Mới làm được nửa năm, vậy mà đã bị đuổi việc?
Ông chủ Trương thở dài: "Là thế này, cậu cứ hay khám chữa bệnh miễn phí cho người dân gần đây, còn trả tiền thuốc trung y cho họ, phòng khám chúng ta thì nổi tiếng, nhưng lại thành Bồ Tát sống rồi."
"Thứ nhất, tôi lo cậu không gánh nổi chi phí này, thứ hai, rất nhiều người bệnh chạy đến đây, đều muốn thuốc miễn phí. Chúng tôi cũng có chi phí, không thể giúp đỡ nhiều người như vậy, nên..."
Ông chủ Trương trong lòng thở dài, vị bác sĩ Bạch này tuổi còn trẻ, tay nghề cũng tốt, nhưng lại quá tốt bụng. Họ mở phòng khám là để kinh doanh, nào có lý nào chữa bệnh miễn phí cho người ta?
Bác sĩ Bạch thì tốt đấy, nhưng lại không hợp với họ.
Ông chủ Trương cảm thấy phải khuyên nhủ đối phương nhiều hơn mới được.
May mà Bạch Gia Lão Lục sau khi suy nghĩ một chút, liền trực tiếp đồng ý, không dây dưa nhiều: "... Vậy, vậy được, tôi đi đây."
Ông chủ Trương thấy cậu đi dứt khoát, trong lòng còn có chút hụt hẫng.
Khán giả trong phòng livestream nghe mà xót xa vô cùng.
[Hu hu hu, anh chàng tốt như vậy, sao lại đuổi anh ấy?]
[Nhà tôi mở phòng khám, hay là đến nhà tôi làm đi, chắc chắn sẽ trọng dụng anh, đào tạo thành bác sĩ nổi tiếng.]
Bạch Gia Lão Lục đeo ba lô đi ra ngoài, nắm lấy tay lái xe đạp, gió rét mùa đông thấu xương, nhiệt độ đã xuống dưới 0 độ, lạnh đến đầu óc cậu không còn minh mẫn.
Cậu ngẩn người một lúc rồi nói: "Ờ, mất việc cũng tốt, tôi có thể đi mua lương thực cho mùa đông rồi, mua xong nhất định phải ngủ một giấc thật ngon."
Nhưng trong lòng cậu lại không vui lắm, cảm thấy hụt hẫng.
Cậu trời sinh giỏi chữa bệnh cứu người, đến xã hội loài người học trung y. Sư phụ ở bệnh viện trung y đã từng cứu giúp người đời, bây giờ đã qua đời.
Cậu chỉ muốn trở thành người giống sư phụ, sao lại khó khăn như vậy?
An Như Cố nhận thấy cậu không vui, suy nghĩ một chút rồi đưa ra lời mời làm việc: "Tôi thấy năng lực của cậu khá tốt, vừa có thể chữa bệnh cho người, vừa có thể chữa bệnh cho ma, tôi cung cấp cho cậu một công việc thế nào?"
Đạo quán Xuất Vân phát triển đến nay, cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một bác sĩ!
Tác giả có lời muốn nói:
(Hết chương)