Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Khôi Tiên trước đây là dân tự học, kinh nghiệm gì cũng tự mình mò mẫm. Không biết hệ thống tu luyện, cũng không biết cách bái nguyệt hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt. Học loạn xạ ngầu như vậy, mà vẫn có chút thành tựu, đã coi như là may mắn, lại thêm thiên phú thông minh. Khôi Tiên từ khi gia nhập Nhà Yêu Quái, được hai vị tiền bối chỉ điểm, kiến thức tu luyện được bổ sung, tu luyện dễ dàng hơn.

Bạch Lão Lục cứ tưởng mình đã rất giỏi rồi, không ngờ ba người này, người nào cũng giỏi hơn mình, khiến cậu hoàn toàn không nhìn thấu tu vi.

Đạo quán Xuất Vân lại có nhiều nhân tài như vậy?

Bạch Lão Lục vô cùng kinh ngạc, sau khi hoàn hồn liền thành thật nói: "Tôi không vội, chỉ là đến bình thường thôi."

Ba tiên gia nhìn nhau, ấn tượng về Bạch Lão Lục hoàn toàn thay đổi.

Hay lắm, tốc độ của cậu ta còn nhanh hơn cả Khôi Tiên vốn giỏi chạy đường dài. Làm bác sĩ thật là uổng phí nhân tài.

"Cậu có bí quyết chạy đường dài nào không?"

"Có chứ."

Ba tiên gia tò mò vô cùng, ngay cả Khôi Tiên ban đầu không quan tâm cũng ngẩng đầu lên, vểnh tai chờ đợi bí quyết của cậu.

Khôi Tiên có chút kích động, nó chạy đường dài đã rất giỏi rồi, từ Đông Bắc đến đây cũng mất không ít ngày, nếu học được bí quyết chạy đường dài của Bạch Tiên, sau này tốc độ chắc chắn sẽ nhanh hơn, có thể giúp sếp làm nhiều việc hơn.

Bạch Tiên ôm đầu, xoa mái tóc bồng bềnh, mỉm cười nói: "Tôi đi tàu cao tốc đến."

Ba vị tiên gia: "???"

Hoàng Đại Tiên ngẩn người, rơi vào trạng thái đơ: "Tàu cao tốc là cái gì?"

Hắn trước khi đến Nhà Yêu Quái vẫn sống trong rừng sâu núi thẳm, rất không hiểu biết về con người và các sản phẩm công nghệ của con người. Lần đầu tiên xuống núi bị quái vật sắt thép dọa cho chạy mất dép.

Sau đó cũng có chút ám ảnh, dù An Như Cố bảo chúng xem thêm tài liệu liên quan, hắn cũng xem rất ít.

Tóm lại là đồ cổ thời đại cũ.

Hồ Tiên bận tu luyện, không màng thế sự, chỉ đọc sách thánh hiền, không biết gì về tàu cao tốc.

Khôi Tiên từng sống ở nông thôn, chưa từng thấy tàu cao tốc trông như thế nào, cũng không biết tàu cao tốc là cái gì.

Ba tiên gia tò mò vô cùng, chẳng lẽ tàu cao tốc là một loại thú cưỡi rất lợi hại?

"Ngay cả cái này mà mọi người cũng không biết?" Bạch Tiên thầm ngạc nhiên.

An Như Cố thấy ba bọn họ không trả lời, đoán được suy nghĩ của chúng, liền giải vây cho chúng: "Bình thường họ bận rộn công việc, nên không biết."

Ba vị tiên gia đồng thời dâng lên chút xấu hổ trong lòng. Được sếp giải vây, thật mất mặt quá.

Hình như họ làm sếp mất mặt trước mặt người ngoài rồi.

Họ không khỏi có chút hối hận, lẽ ra nên đọc thêm sách!

"Ồ." Bạch Tiên chợt hiểu, cố gắng giải thích: "Tàu cao tốc là một loại sản phẩm công nghệ do con người phát minh ra, đoàn tàu tôi đi vận tốc 350 km/h, từ Đông Bắc đến đây rất nhanh!"

350 km/h?

Trong mắt ba con vật thoáng qua vẻ kinh ngạc: "Nhanh vậy sao, làm thế nào vậy?"

Khôi Tiên run sợ, thầm nghĩ: "Vậy chẳng phải tôi sẽ thất nghiệp sao?"

"Đúng vậy, lại còn có thể chở rất nhiều người, một lần có thể chở mấy trăm người." Bạch Tiên nói.

Ba vị tiên gia hít một hơi, trong lòng đầy vẻ khó tin, cái này lợi hại hơn xe ngựa xe bò cả vạn lần, xã hội loài người đã phát triển đến mức này rồi sao?

Ba người đều chìm vào suy tư. Bọn họ cứ bế quan tu luyện như vậy, hình như cũng không tốt. Vẫn là phải nghe lời An Như Cố, tìm hiểu thêm về xã hội loài người.

Nói chung không thể cứ ru rú trong nhà được.

Ba người quyết định thêm một môn học thường thức vào chương trình học đã kín mít của mình.

An Như Cố dẫn Bạch Tiên mới đến vào sảnh tầng một.

Vạn Hòa Lâu là nhà hàng lâu đời, Tết không nghỉ, tối còn tổ chức tiệc tất niên.

Cửa chính là cửa xoay, kính trong suốt, từ cửa chính đi vào, như bước vào cung điện. Trần nhà cao vút, trên đầu treo đèn chùm lộng lẫy, ánh sáng lấp lánh.

Nhân viên của Công ty TNHH đạo quán Xuất Vân lên đến hàng trăm người. Chỉ có đặt cả sảnh lớn mới miễn cưỡng đủ chỗ ngồi.

Advertisement
';
Advertisement