Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

 

Thật là một lũ thần kinh!

An Như Cố: "..."

Tất cả mọi người có mặt ở đây: "..."

Tham Lang Tinh Quân cứng đờ, không thể tin được, không dám tưởng tượng Hạn Bạt vậy mà lại quen thân với con người như vậy. Đám con người kia hình như cũng không có ý định tấn công Hạn Bạt.

Y ngẩn người một lúc, sau đó hỏi: “…Tại sao bọn họ không tấn công ngươi?”

Chưa kịp đợi mọi người trả lời, tiểu cương thi đã tức giận lên tiếng: “Tui ngoan ngoãn như vậy, cũng không gây ra lỗi lầm gì, tại sao bọn họ phải tấn công tui? Ngươi đừng có chia rẽ tình cảm giữa bọn tui!”

Lúc đầu cô bé cũng rất lo lắng cương thi sẽ bị kỳ thị, nhưng căn bản không có chuyện đó xảy ra, ít nhất là ở đạo quán Xuất Vân không có.

Những vị đạo trưởng bên ngoài nhìn thấy cô bé thì có chút sợ hãi, nhưng vì nể mặt mũi của đạo quán Xuất Vân, nên cũng sẽ không ra tay trước.

Cuộc sống hiện tại của cô bé cũng không khác gì con người.

Cô bé còn giơ nắm đ.ấ.m lên, phẫn nộ nói: “Bây giờ em càng tức giận thì càng mạnh, kẻ buôn người, ngươi đừng nói nữa, nếu không cẩn thận ta sẽ đánh ngươi đấy.”

Tham Lang Tinh Quân: "???"

Các vị đạo trưởng, hòa thượng, cảnh sát và những người thuộc chính phủ có mặt ở đây: "…………"

Ban đầu bọn họ còn lo lắng Hạn Bạt sẽ phản bội, kết quả bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không cần phải lo.

Tiểu Bạch Long choáng váng, Tham Lang Tinh Quân làm lọ mọ nửa ngày, bày trận pháp, vậy mà Hạn Bạt được triệu hồi đến lại là tiểu cương thi trong đạo quán sao?

Y đang nghi hoặc, thì nghe thấy An Như Cố trầm ngâm nói: “Chẳng trách con bé vừa ra đời đã là cấp bậc cao nhất, hơn nữa trước đây lúc trăng m.á.u giáng thế, con bé lại vô duyên vô cớ trở nên mạnh hơn. Hóa ra con bé thật sự là Hạn Bạt.”

Vẻ mặt tức giận của tiểu cương thi cứng đờ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngây ngốc hỏi: “Chị nói gì vậy? Em là cái gì mà Hạn Bạt?”

Lời người khác nói cô bé có thể không tin, nhưng lời An Như Cố nói, cô bé không thể không tin.

“Ừm, rất có thể.” An Như Cố gật đầu.

Tiểu cương thi: "..."

Trong giây lát cô bé không biết nên làm thế nào, ngây ngốc nhìn ba người kia và đám cương thi thuộc hạ của mình.

Hóa ra bọn họ không lừa cô bé. Cô bé thật sự là Hạn Bạt!

Tham Lang Tinh Quân nhìn thấy biểu cảm của tiểu cương thi thay đổi, lửa giận trong lòng tan biến, cười nói: “Bây giờ ngươi biết ta không nói dối chứ, ngươi chính là hung thần Hạn Bạt. Ngươi là hung thần có thể gây ra hạn hán, con người không thể chấp nhận ngươi, con đường duy nhất của ngươi chính là đi theo chúng ta.”

Con Hạn Bạt này có vẻ hơi ngốc, nhưng nàng ta có năng lực mạnh mẽ, vẫn đáng để chiêu mộ.

Y vừa dứt lời, tim mọi người như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tham Lang Tinh Quân nói không sai, Hạn Bạt có thể gây ra hạn hán, dù có đi đâu cũng sẽ không được chào đón. Chẳng lẽ tiểu cương thi sẽ không bị bọn họ thuyết phục sao?

Thế nhưng lúc này, tiểu cương thi lại dè dặt nhìn An Như Cố, nói: “Bọn họ thật sự không thích Hạn Bạt như vậy sao? Vậy chị có chấp nhận em không?”

Hình như cô bé là hung thần rất đáng sợ, chị ấy sẽ không g.i.ế.c mình chứ?

Cô bé vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, tim như bị ai bóp nghẹ, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, không biết nên làm thế nào cho phải.

An Như Cố xoa đầu tiểu cương thi, kiên định nói: “Trong lòng chị, em không phải là Hạn Bạt, em mãi mãi là Tô Uyển.”

“Còn chuyện có thể gây ra hạn hán, chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu cách giải quyết. Biện pháp luôn do con người nghĩ ra.”

Tiểu cương thi mở to hai mắt, cảm động nói không nên lời.

Quá tốt rồi, những người khác không sao cả, chỉ cần chị gái chấp nhận cô bé là được!

Tham Lang Tinh Quân trơ mắt nhìn tiểu cương thi được dỗ dành: “!???”

Y rút kiếm ra, tức giận đến mức muốn g.i.ế.c người, quát lớn: “Tốt lắm, con người các ngươi quả nhiên rất giỏi dụ dỗ người khác! Ngay cả hung thần cũng muốn dụ dỗ!”

Tiểu Bạch Long nghe vậy liền nhìn Tham Lang Tinh Quân, im lặng một lúc: “…Cái này… cũng không tính là dụ dỗ. Quan hệ của bọn họ vốn dĩ đã rất tốt rồi, nguyên nhân thất bại của ngươi là do đến muộn thôi.”

“Nàng ta vừa ra đời chắc chắn sẽ bị cả thế giới quay lưng, hơn nữa còn nhỏ tuổi, rất dễ bị lừa gạt. Nếu ngươi đến sớm hơn một chút, không cần sớm hơn quá nhiều, chỉ cần nửa năm thôi, thì mọi chuyện đã không thành ra thế này.”

Lồng n.g.ự.c Tham Lang Tinh Quân phập phồng dữ dội: “Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất!”

Rõ ràng y đã tính toán thời gian kỹ lưỡng rồi, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, Hạn Bạt đã đầu quân cho đối thủ rồi!

Các vị đạo trưởng: "......"

Đột nhiên cảm thấy sự chênh lệch thời gian giữa Thiên Đình và nhân gian cũng không tốt đẹp như vậy.

Tin tức trên trời quá lạc hậu!

Tác giả có lời muốn nói:

(Hết chương)

Advertisement
';
Advertisement