Thần linh ở đất nước bọn họ là tuân theo quy tắc của Thiên Đạo, không có chính thần tuyệt đối, cũng không có tà thần tuyệt đối. Ví dụ như có thần linh thời thượng cổ ăn thịt người; trong dân gian cũng có tà thần Ngũ Thông Thần; Phật giáo còn coi trọng việc “buông đồ tể xuống, lập tức thành Phật”, Quỷ Tử Mẫu Thần sau khi được cảm hóa cũng trở thành thần.
Tô Kiều hài lòng nhìn vẻ mặt choáng váng hoảng sợ của vợ cũ và mọi người, sự ấm ức trong lòng tan biến, tiết lộ một số kế hoạch: “Chắc hẳn các ngươi cũng biết, thời mạt pháp, linh khí tan biến, rất nhiều vị thần tiên rơi vào giấc ngủ say. Thế nhưng 20 năm trước, linh khí khôi phục, không có thời cơ tu thành tiên nào tốt hơn thời điểm này.”
Rất nhiều nhân vật lớn mạnh ở Thiên Đình đang ngủ say, bây giờ không có chủ nhân rõ ràng, mọi thứ đang chờ được khôi phục. Nhân lúc bọn họ chưa thức tỉnh, hắn ta muốn củng cố địa vị ở Thiên Đình, thậm chí còn mưu đồ vị trí cao hơn.
Tham Lang Tinh Quân là trợ thủ của hắn ta gật đầu đồng tình: “Tô Kiều đúng là nhân trung long phượng, đến lúc đó nhất định sẽ có một vị trí cho hắn ta ở Thiên Đình.”
Những người đang xem vừa dùng pháp khí tấn công bức tường ngăn bằng không khí mà Tham Lang Tinh Quân lại bố trí, vừa lo lắng bất an.
Xong rồi, kẻ như Tô Kiều mà lên Thiên Đình, đến lúc đó chẳng phải hắn ta có thể gây rối loạn nhân gian dễ dàng sao!
Đúng lúc mọi người đang hoảng sợ, Tiểu Bạch Long lại tỏ ra vô cùng nhàm chán, thậm chí còn có chút khinh bỉ: “Ta thật sự không hiểu, tại sao các ngươi lại muốn lên Thiên Đình như vậy. Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, thời gian trên trời của các ngươi so với nhân gian trôi qua quá nhanh.”
“Cùng một khoảng thời gian, các ngươi ở trên trời chỉ có thể xem được nửa tập phim, còn ta ở nhân gian có thể xem hết cả bộ phim. Các ngươi không cảm thấy thiệt sao?”
Tham Lang Tinh Quân và Tô Kiều: "......"
Đạo sĩ, hòa thượng, cảnh sát: "......"
Tham Lang Tinh Quân bị cậu nói cho tức đến mức mặt đỏ tía tai, phẩy mạnh tay áo, tức giận nói: “Ngươi nói bậy gì vậy? Ai muốn xem phim chứ? Linh khí trên trời dồi dào, hơn nữa không dính bụi trần, làm sao nhân gian có thể so sánh được?”
“Các ngươi muốn nhiều linh khí như vậy để làm gì?”
Tham Lang Tinh Quân cười lạnh: “Đương nhiên là dùng linh khí để tu luyện, sau đó thăng cấp thành thượng tiên.”
Tiểu Bạch Long ngày thường không thích tu luyện, dục vọng đối với linh khí không lớn, kéo dài giọng nói: “Ồ, nhưng cho dù các ngươi có tu luyện thế nào, thì có lợi hại bằng cô ấy ở nhân gian không?”
Tham Lang Tinh Quân và những người khác nhìn theo ánh mắt của cậu nhìn về phía An Như Cố.
Ánh sáng công đức trên người cô gần như đạt đến mức ô nhiễm ánh sáng, như thể có thể làm mù mắt người khác. Bọn họ thậm chí không dám ra tay với cô, vì sợ Thiên Đạo giáng xuống thiên lôi để sét đánh.
Tiểu Bạch Long lại nói: “Các ngươi tu luyện một ngày trên trời, cô ấy lại có thể tu luyện một năm dưới đất, thời gian học tập của cô ấy nhiều gấp 365 lần các ngươi, các ngươi dựa vào đâu mà vượt qua cô ấy?”
“Đợi đến khi các ngươi thăng cấp thành thượng tiên, cô ấy e rằng đã thăng cấp thành kim tiên rồi. Các ngươi đã thua ngay từ vạch xuất phát rồi!”
Tham Lang Tinh Quân và những người khác: "…………"
Những người trong giới huyền học và chính phủ có mặt ở đây: "…………"
Bọn họ rất muốn phản bác, nhưng lại không biết nên nói gì.
Đương nhiên bọn họ khao khát Thiên Đình, nhưng sau khi nghe Tiểu Bạch Long nói như vậy, bỗng nhiên cảm thấy hình như Thiên Đình cũng không tốt đẹp như vậy.
Bị thiệt vì tốc độ thời gian chậm hơn!
Tham Lang Tinh Quân há miệng nhưng không nói nên lời, hồi lâu sau mới hoàn hồn, tức giận nói: “Thiên Đình linh khí dồi dào, chúng ta tu luyện dễ dàng như ăn cơm uống nước. Còn cô ấy tích lũy được nhiều ánh sáng công đức như vậy, chắc hẳn ngày đêm không được nghỉ ngơi, cả đời phải vất vả, làm sao sướng như chúng ta?”
Đây cũng là một trong những lý do khiến y giáng trần tìm Tô Kiều hợp tác.
Tích lũy công đức quả thực là con đường tu luyện chính thống, được Thiên Đạo công nhận. Bất kể lúc nào, Thiên Đạo cũng không tùy tiện trừng phạt người có đại công đức, ngược lại còn sẽ khiến cho người đó toại nguyện.
Nhưng công đức đâu phải dễ dàng tích lũy như vậy!
Không những vất vả, mà còn phải sống chung với lũ con người nhỏ bé.
Bọn họ là hung tinh, không muốn chịu khổ, hơn nữa bản tính hung bạo, cho nên đã tìm kiếm con đường tắt. Gây rối loạn nhân gian, thu lượm linh khí và khí vận ... để tu luyện.
Thế nhưng Tiểu Bạch Long lại trợn to mắt, nói: “Ngươi nói cô ấy tích lũy nhiều công đức như vậy, nên sống rất vất vả sao? Cô ấy không vất vả mà!”