Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

 

[Vô liêm sỉ à? Rõ ràng là tôi đến trước! Muốn thu nhận học trò thì cũng phải xem xét tôi trước chứ.]

"Hiện tại tôi chưa thu nhận học trò."

An Như Cố liếc nhìn đồng hồ, hẹn thời gian livestream lần sau với khán giả, chuẩn bị tắt livestream.

Kết quả lúc này cô bỗng nhiên liếc thấy một dòng bình luận: [Streamer, tôi cũng có ý định tự tử, nếu như cô xem bói cho tôi một quẻ, tôi sẽ không uống thuốc ngủ nữa.]

An Như Cố: "..."

Vừa nhìn thấy dòng bình luận này, phòng livestream lập tức bùng nổ.

[Trời ơi, quả nhiên là ban đêm, yêu ma quỷ quái gì cũng xuất hiện.]

[Đáng sợ quá, hy vọng là không phải thật sự muốn tự tử, tôi báo cảnh sát rồi đây, không cần cảm ơn.]

[Giọng điệu uy h.i.ế.p kia... Cảm giác như học sinh tiểu học. Streamer đừng có để ý đến người này, đây là một kẻ ngốc.]

[Mọi người đừng có ác ý như vậy, nhỡ đâu người ta thực sự có chuyện gì khó nói thì sao? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.]

[Ha ha ha ha ha, vậy nên tôi cũng có ý định tự tử, streamer có thể xem bói cho tôi một quẻ không? Ai mà chẳng biết 'lấy oán báo ân' chứ.]

Mặc dù rất nhiều khán giả khuyên cô đừng để ý đến người này, nhưng An Như Cố muốn xem thử người này rốt cuộc là có chuyện gì, cho nên không bỏ qua dòng bình luận này, mà bấm vào trang cá nhân của người đó, sau đó bấm gọi điện thoại.

Cuộc gọi vừa được kết nối, điều khiến cho khán giả ngạc nhiên chính là, người này không phải là học sinh tiểu học, mà là một người đàn ông trung niên béo phì.

Ông ta râu ria xồm xoàm, vẻ mặt chán nản, lông mày ủ rũ, trông tiều tụy như người vô gia cư ngoài đường.

Thấy điện thoại được kết nối, trong lòng ông ta có chút vui mừng, lấy lọ thuốc bên miệng xuống. Nhãn hiệu lộ rõ trước ống kính, đúng là nhãn hiệu của thuốc ngủ.

[Trời ơi, đúng là thuốc ngủ thật kìa, ông gì ơi đừng nghĩ quẩn, cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp lắm!]

[Thêm tôi nữa, nhìn anh cũng không còn trẻ, chắc là có vợ con rồi, nếu anh c.h.ế.t đi, vợ con anh phải làm sao?]

Người đàn ông có ID là Thương Hải nhìn thấy những bình luận này, cười nhạt, vẻ mặt đầy oán giận: “Tôi chỉ có một mình vợ thôi, hiện tại vẫn chưa có con, nhưng có vợ hay không cũng như nhau cả thôi. Hơn nữa, có khi cô ta còn mong tôi c.h.ế.t quách đi cho rồi, để còn cắt đứt quan hệ với tôi, bắt đầu cuộc sống mới.”

“Ban đầu tôi cũng không muốn dùng cách thức không đàng hoàng này để tìm cô xem bói, nhưng tôi thực sự đã vào đường cùng rồi. Cô xem bói chuẩn như vậy, vậy cô xem giúp tôi xem khi nào tôi mới có thể vực dậy đây? Cho con vợ kia phải hối hận!”

An Như Cố thấy ông ta đầy phẫn nộ, khuyên nhủ: “Bình tĩnh lại đã, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng nóng vội.”

Thương Hải ngẩng đầu nhìn An Như Cố, hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng xuống, cố gắng giữ bình tĩnh chậm rãi nói: “Chuyện là thế này, có lẽ phần lớn mọi người sẽ không bao giờ gặp phải chuyện kinh khủng như tôi.”

“Trước đây gia đình tôi cũng khá giả, rất nhiều người thích tôi, lúc trẻ tôi ham chơi, sau này lớn tuổi rồi thì tu chí làm ăn, tìm một người phụ nữ mọi mặt đều tốt, chỉ là gia cảnh hơi nghèo để kết hôn.

Mọi người đều nói vợ tôi ham tiền của tôi, nhưng vợ tôi xinh đẹp, tôi rất yêu cô ấy, không quan tâm đến những chuyện đó. Mặc dù người nhà tôi không thích cô ấy lắm, nhưng vì tôi kiên trì nên họ cũng đồng ý.”

“Chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau 5 năm, vẫn luôn có kế hoạch sinh con, nhưng mãi không có thai, nên định là thuận theo tự nhiên. Bây giờ nghĩ lại, may mà chưa sinh con với cô ta.”

“Mặc dù gia đình tôi có tiền, nhưng tôi không muốn chỉ biết ăn bám nên tôi đã lựa chọn ra ngoài khởi nghiệp cùng bạn bè. Ban đầu cũng kiếm được chút đỉnh, người nhà cũng nhìn thấy năng lực của tôi, tôi rất vui, cứ nghĩ rằng cuộc sống sẽ cứ thế trôi qua êm đềm.”

“Nhưng cách đây 2 năm, người bạn hóm hòng cùng tôi đã cuỗm tiền bỏ trốn ra nước ngoài. Công ty của chúng tôi buộc phải phá sản, tôi nợ nần chồng chất. Tôi mang hết tiền của trong nhà đi trả nợ nhưng vẫn không đủ. Dùng một câu để hình dung, thì đúng là từ thiên đường rơi xuống địa ngục.”

“Người nhà tôi buộc phải cùng tôi bán xe bán nhà, ăn cá chép om dưa ( ý chỉ cuộc sống nghèo khó). Vợ tôi cũng bán túi xách các thứ để giúp tôi trả nợ, lúc đầu tôi rất cảm động.”

“Mấy thằng bạn lúc nào cũng nói với tôi, vợ tôi theo tôi là vì tiền. Nhưng rõ ràng là cô ấy yêu tôi, quả nhiên hoạn nạn mới biết lòng người!”

“Nhưng sự thật chứng minh, cô ta căn bản không hề yêu tôi, cô ta là một kẻ đê tiện! Đã phản bội tôi!”

Ông ta vừa dứt lời, rất nhiều khán giả trong phòng livestream đã mường tượng ra một bức tranh.

Kẻ đào mỏ bám lấy đại gia, kết quả đại gia phá sản, kẻ đào mỏ liền phản bội đại gia.

[Trời ơi, ông gì cũng thật là đáng thương, nghe mà đau lòng.]

[Muốn cuộc sống tốt đẹp, trên đầu nhất định phải có chút màu xanh lá cây.] (ý nói bị cắm sừng)

[Hai người vốn dĩ không có duyên phận, tất cả là nhờ anh có tiền. Bây giờ anh không có tiền, người ta rời đi cũng là chuyện bình thường thôi.]

[Cảm thấy ông này kỳ lạ thật đấy, lúc đầu không phải nói là không quan tâm đến việc đối phương đến với mình vì tiền sao? Bây giờ lại quan tâm đến mức muốn tự tử… Quả nhiên là giả tạo.]

Rất nhiều người trong phòng livestream đang thương cảm cho Thương Hải, cũng có người cảm thấy rất bình thường.

Thương Hải nhìn những bình luận nghi ngờ mình, cười lạnh nói: “Mấy người căn bản không biết vợ tôi đã đi đâu, nếu biết chắc chắn sẽ tức c.h.ế.t như tôi. Cô ta nói với tôi là đã nhờ người giới thiệu cho một công việc làm ca đêm ở trung tâm thương mại, ngày đêm đảo lộn, nhưng lương rất cao, có thể phụ giúp gia đình.”

“Ban đầu tôi tin là thật, bây giờ nghĩ lại lúc đó tôi thật ngu ngốc.”

“Mấy người có biết bên dưới trung tâm thương mại đó là cái gì không? Hôm nay tôi đến đó mới biết, bên dưới đó là một quán bar!”

(Hết chương)

Advertisement
';
Advertisement