[Chị gái nhân viên chăm sóc khách hàng nói chuyện dễ nghe quá, câu hỏi gì cũng có thể giải đáp, thái độ rất tốt, không chê vào đâu được, chỉ là không biết tại sao, lại thấy hơi rợn người…]
[Nghe cậu miêu tả thì, cô gái kia rất tốt mà? Tôi cũng muốn trò chuyện với cô ấy, có gì mà rợn người chứ?]
[Ban ngày tôi tìm cô ấy thì cô ấy có mặt, ban đêm tôi tìm cô ấy thì cô ấy cũng có mặt… Hình như cô ấy không cần ngủ. Đúng là dịch vụ 24/24.]
[Trời ơi, hình như streamer thường xuyên bắt quỷ, có khi nào cô ấy gọi quỷ đến làm nhân viên chăm sóc khách hàng không?]
[Vậy chẳng phải là điện thoại từ địa ngục sao? Trời ơi, người ta thì tiếp đất, cái điện thoại này lại tiếp âm phủ!]
Càng ngày càng có nhiều người bị dịch vụ chăm sóc khách hàng trực tuyến 24/24 của đạo quán Xuất Vân dọa sợ, nhân viên chăm sóc khách hàng của đạo quán Xuất Vân gần như đã trở thành danh từ đại diện cho truyện ma, dường như sắp trở thành truyền thuyết đô thị mới.
Người đưa hàng gửi đến đạo quán Xuất Vân một kiện hàng lớn, bên trong chứa rất nhiều thứ. An Như Cố xem địa chỉ trên kiện hàng, hóa ra là Minh Thành gửi đến.
Mở ra xem, quả nhiên là đồ Tiểu cương thi gửi về.
Bánh nướng, vịt quay, quả anh đào đặc sản Minh Thành... đủ loại, không sao kể xiết.
An Như Cố thấy Tiểu Bạch Long thỉnh thoảng nhìn sang, biết anh có ý muốn, bèn đưa số đồ ăn này cho anh, còn mình thì cầm lấy tấm bưu thiếp.
Trên tấm bưu thiếp in hình tháp Văn Xương, công trình kiến trúc tiêu biểu của trung tâm thành phố Minh Thành, mặt sau là nét chữ non nớt của Tiểu cương thi. Mỗi câu đều có vài chữ phiên âm.
"Chị ơi, ở đây có rất nhiều món ngon, em đã dùng tiền lương mua rất nhiều, gửi hết cho chị."
"À đúng rồi, thành phố này lúc nào cũng mưa to, nhưng từ khi em đến, mưa đã nhỏ đi rất nhiều, mọi người đều rất vui. Ước chừng không bao lâu nữa, mưa ở đây sẽ tạnh."
"Lúc đi chị dặn em nhớ làm bài tập, em không quên đâu, ngày nào em cũng làm."
An Như Cố xem xong bưu thiếp, đang định gọi điện cho Tiểu cương thi thì điện thoại đột nhiên vang lên, mở ra xem, hóa ra là điện thoại của Tôn tiên sinh, Phó Cục trưởng Cục Quản lý Đặc biệt.
Điện thoại vừa kết nối, liền truyền đến giọng nói có phần lo lắng của Tôn tiên sinh: "An tiểu thư, Minh Thành xảy ra chuyện rồi."
"Xảy ra chuyện gì?" An Như Cố cau mày: "Không phải nói mưa bên đó sắp tạnh sao?"
Tôn tiên sinh thở dài: "Ban đầu là sắp tạnh rồi, nhưng lại mưa tiếp. Qua nghiên cứu của các chuyên gia, năng lực của Hạn Bạt là khiến hơi nước xung quanh bay hơi, hiện tại không thể quản được nước từ trên trời rơi xuống."
"Tóm lại hiện tại là trời mưa, đất bốc hơi, Minh Thành sắp biến thành thành phố sương mù rồi!"
"Hơn nữa, những ngày gần đây, sông Hoài nhiều lần vỡ đê, quẻ tượng cho thấy Minh Thành sắp gặp đại nạn. Có người phỏng đoán, có liên quan đến Canh Thìn, Hà Quân sông Hoài là Vô Chi Kỳ."
An Như Cố cúp điện thoại, đúng lúc Tiểu Bạch Long hỏi, bèn kể lại chuyện lũ lụt ở Minh Thành.
Tiểu Bạch Long vừa ăn vặt, vừa trầm ngâm nói: "Minh Thành không phải địa phận của tôi, đó là của Vô Chi Kỳ, chẳng lẽ hắn đã thức tỉnh?"
Vô Chi Kỳ, Hà Quân sông Hoài đầu xanh mặt trắng, hình dạng giống vượn, sinh ra ở Hoa Quả Sơn, Dự Nam, có một đôi mắt lửa. Nghe đồn là nguyên mẫu của Tề Thiên Đại Thánh trong Tây Du Ký.
Sông Hoài chảy qua Minh Thành, nói thành phố này thuộc quyền quản lý của Vô Chi Kỳ cũng không có gì là sai.
Tiểu Bạch Long vừa nói, mắt sáng rực: "Hoàng Hà cướp dòng Hoài nhập biển, Hà Quân sông Hoài lại là kẻ hung bạo, nếu Vô Chi Kỳ thức tỉnh, vậy thì Hà Bá đừng mong sống yên ổn!"
"Chờ Hà Bá tỉnh lại, tôi sẽ cùng Vô Chi Kỳ liên thủ tấn công Hoàng Hà!"
Vô Chi Kỳ, Hà Quân sông Hoài từ trước đến nay vốn nổi tiếng thiện chiến, trong đầu Tiểu Bạch Long đã hiện lên cảnh Vô Chi Kỳ đánh cho Hà Bá một trận tơi bời.
An Như Cố: "..."
Nếu Hà Bá nghe được những lời này, e rằng sẽ không muốn tỉnh lại nữa.
Minh Thành.
Tiểu Bạch Long nóng lòng hóa thành nguyên hình, mang An Như Cố đến Minh Thành. Sau khi đáp xuống thì hóa thành hình người.
An Như Cố ngẩng đầu nhìn bầu trời, dưới bầu trời đen kịt đang rơi xuống những hạt mưa phùn, thành phố chìm trong màn sương mờ ảo.
Ban đầu còn tưởng Tôn tiên sinh nói hơi khoa trương, không ngờ Minh Thành đúng là thành phố sương mù.
Trên đường An Như Cố đến điểm hẹn với người của Huyền Môn và Cục Quản lý Đặc biệt, cô nghe thấy rất nhiều người qua đường trò chuyện.