Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Ông không muốn từ bỏ nỗ lực, vẫn tiếp tục khuyên nhủ: "Bây giờ ngài là Hoài Thủy Chi Thần, vô số người ngưỡng mộ ngài. Chúng ta không nên trở thành kẻ thù, mong ngài suy nghĩ kỹ lại!"

Vô Chi Kỳ nhìn con người xa lạ này, tức giận bật cười: "Ngươi còn biết ta là Hoài Thủy Chi Thần sao? Đã vậy thì ngươi nên biết ta của trước đây."

"Ta là Hoài Tụ Thủy Thần, dưới trướng có vô số sơn tinh thủy quái, sống trong Long Cung nguy nga tráng lệ. Vậy mà bây giờ thì sao? Ta bị nhốt dưới chân núi Quy Sơn sâu hun hút này suốt hàng ngàn năm.

Thù này không báo, thề không làm quân tử, Đại Vũ nhất định phải trả giá cho quyết định của hắn ta!"

Hắn vừa dứt lời, trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên nỗi bất an và sợ hãi tột độ.

Thôi xong, đàm phán thất bại rồi, hôm nay bọn họ sẽ phải hy sinh vì đất nước sao?

Người của chính quyền thành phố vội vàng lấy điện thoại di động ra, định gửi tín hiệu cho người trên bờ, để họ nhanh chóng chuẩn bị phòng thủ. Nhưng Long Cung này quá sâu, căn bản không có tín hiệu.

Vô Chi Kỳ cảm thấy Trương Thiên Sư vô cùng lắm lời, khác hẳn với những kẻ vừa nhìn thấy hắn đã sợ đến mức luống cuống tay chân trước đây, bèn nảy sinh chút hứng thú với loài người, chịu liếc nhìn bọn họ.

Tuy nhiên, hắn quan sát hồi lâu cũng không thấy ai lợi hại: "Lũ người các ngươi càng sống càng thụt lùi, hoàn toàn không có phong thái của Đại Vũ..."

Các nhân sĩ Huyền Môn và người của chính quyền thành phố im lặng.

Vũ Vương là nhân vương - vị vua khiến cho rất nhiều thần tiên phải ra tay giúp đỡ. So sánh bọn họ với Vũ Vương, thật là quá đáng.

Vừa nói, Vô Chi Kỳ vừa nhìn sang bên phải, đột nhiên nhìn thấy điều gì đó, đồng tử co rút lại: "Khoan đã, ngươi..."

Trong đôi mắt vàng rực của hắn phản chiếu hình ảnh của An Như Cố. Hắn không quan tâm đến hào quang công đức chói mắt, chỉ để ý đến việc bản thân không thể nhìn thấu tu vi của An Như Cố.

Trải qua vô số trận chiến, hắn có trực giác vô cùng nhạy bén. Con người này e rằng... thâm sâu khó lường!

Kế Tinh thấy hắn nhìn chằm chằm An Như Cố, bèn giải thích: "Ngươi nói cô ấy sao? Đây là sếp của ta, tu vi rất lợi hại. Nếu tiếp tục tu luyện như vậy, có khi có thể phi thăng đấy."

Nghe vậy, Vô Chi Kỳ trợn to mắt, cái gì, cô gái này vậy mà có thể phi thăng với thân phận con người sao?

Hắn lập tức bị khơi dậy ham muốn chiến đấu, kéo lê sợi xích nhảy xuống từ bục cao, mặt đất Long Cung rung chuyển dữ dội.

Ánh mắt hắn lóe lên tia m.á.u đỏ, lông mao dựng đứng, siết chặt nắm đấm: "Con người kia, ta biết ngươi đến đây là để cản trở ta, để ta xem thử ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể ngăn cản ta được hay không?"

Ánh mắt của những người khác khi nhìn hắn đều ít nhiều có chút sợ hãi, nhưng ánh mắt của người này lại vô cùng trong veo, không hề có chút sợ hãi nào.

Con người này khiến hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Đại Vũ.

Kế Tinh thầm kêu không ổn, chạy đến trước mặt An Như Cố, ngăn cách cô với Vô Chi Kỳ: "Vô Chi Kỳ, cô ấy là sếp mà ta tìm được ở nhân gian, coi như là bạn của ta. Ngươi nể mặt ta một chút có được không?"

"Nếu ngươi muốn đánh, vậy thì nhắm vào ta mà đánh, ta đánh với ngươi!"

Từ trước đến nay, An Như Cố chưa từng giao đấu với thần linh. Nhưng có thể đối kháng với thần linh chỉ có thần linh, cho dù cô có lợi hại đến đâu, e rằng cũng không đánh lại Vô Chi Kỳ.

Nghe anh nói vậy, Vô Chi Kỳ ngẩn người: "Đã nhiều năm không gặp, ngươi thay đổi nhiều thật đấy, vậy mà lại có thể chung sống hòa thuận với loài người như vậy."

Kế Tinh nói: "Vật đổi sao dời, thời gian thay đổi, ta đương nhiên cũng phải thay đổi rồi."

Vô Chi Kỳ suy nghĩ một chút, quyết định nể mặt anh: "Vậy được rồi, ta đảm bảo sẽ không làm cô ấy bị thương, nhưng những người khác thì ta không chắc."

Tuy nhiên, lúc này, An Như Cố lại lên tiếng: "Tôi không cần anh đảm bảo."

Vô Chi Kỳ thấy An Như Cố cũng dám cãi lời mình giống như Đại Vũ, tức giận nói: "Ta đường đường là Hoài Thủy Chi Thần, ngươi có biết ta hô một tiếng, ai cũng phải thần phục không? Ngươi không có bản lĩnh của Đại Vũ, vậy mà lại có 'khí phách' giống hệt Đại Vũ."

An Như Cố chuyển chủ đề: "Anh quá khen rồi, tôi chỉ muốn nói là anh đừng bận tâm đến chuyện của Đại Vũ nữa, anh có biết cửa sông của Hoài Thủy đã không còn nữa rồi không? Anh không thể nào tạo ra sóng gió lớn được đâu."

Vô Chi Kỳ: "!!!"

"Không thể nào, sao sông Hoài lại không có cửa sông được chứ?!"

Sông có lợi hại hay không, yếu tố rất quan trọng chính là có cửa sông độc lập hay không. Sông Hoài là một trong tứ độc của thời thượng cổ, chảy thẳng ra biển, vô cùng oai phong. Nếu không còn cửa sông, làm sao sông Hoài còn có thể là dòng sông lớn trên thế gian được? 

Advertisement
';
Advertisement