Vệ Dã Ninh đột nhiên bị Hoài Thủy Hà Quân Vô Chi Kỳ gọi tên, cả người giật nảy mình. Cậu ta nhìn trái nhìn phải, phát hiện ánh mắt Vô Chi Kỳ đang nhìn mình, không phải người khác, lúc này mới dám tin là hắn đang nói chuyện với mình.

Vệ Dã Ninh giơ tay phải chỉ vào chính mình, kinh ngạc hỏi: "Ngài, ngài đang nói tôi sao? Tôi có thể giúp gì chứ? Tôi chỉ là người bình thường, làm sao có thể cải tạo Hoàng Hà được?"

Vô Chi Kỳ thấy cậu ta mặt mày ngơ ngác, nhíu mày, đôi đồng tử màu vàng kim đánh giá cậu ta hồi lâu rồi chợt hiểu ra: "Hóa ra ngươi vẫn chưa biết vấn đề về huyết mạch của mình."

Vệ Dã Ninh khó hiểu hỏi: "Huyết mạch gì? Tôi còn có huyết mạch nữa sao?"

"Thương Dương."

Vô Chi Kỳ liếc nhìn cậu ta, giọng nói điềm tĩnh: "Trước kia, ta có một thuộc hạ là Thương Dương, vừa nhìn thấy ngươi nhảy múa, ta đã cảm nhận được sự khác thường, nên mới kéo các ngươi xuống nước. Nếu ta không nhìn lầm, ngươi chính là chuyển thế của hắn."

Dưới trướng hắn từng có hàng vạn sơn tinh thủy quái, Thương Dương chính là một trong số đó.

Vệ Dã Ninh: "???"

Các vị đạo sĩ: "???"

Trong lòng Vệ Dã Ninh tràn đầy nghi ngờ, tưởng mình nghe nhầm: "Thương Ưởng trong Thương Ưởng biến pháp sao?"

An Như Cố liếc nhìn Vệ Dã Ninh, trong lòng đã hiểu rõ, hóa ra là người mang huyết mạch Thương Dương, thảo nào nhảy múa có thể khiến trời mưa.

Vô Chi Kỳ không biết Thương Ưởng là ai, nhíu mày hỏi: "Biến pháp gì? Ngươi đang nói ai vậy?"

Thấy hai người "ông nói gà, bà nói vịt", An Như Cố bèn nhìn Vệ Dã Ninh, giải thích: "Thương Dương là một loài chim kỳ lạ thời cổ đại, tương truyền nó từng bay đến cung điện nước Tề nhảy múa bằng một chân, Tề vương bèn hỏi Khổng Tử xem loài chim này là gì? Khổng Tử nói loài chim này tên là Thương Dương, khi nhảy múa giống như đứa trẻ con nhảy lò cò, đôi cánh cũng vỗ theo điệu nhảy."

"Thương Dương thường co một chân lên rồi nhảy múa, đứng bằng một chân, sống gần nước."

"Tục ngữ có câu: Thương Dương vừa múa, gió mưa kéo đến."

Vệ Dã Ninh: "???"

Các vị đạo sĩ: "???"

Trương Thiên Sư vuốt râu, ngẩn người nói: "Thảo nào trời Minh Thành cứ mưa mãi không dứt, hóa ra là cậu ta đến đây tham gia hoạt động. Hơn nữa, lúc trước, cậu ta nhảy múa trên sông, vừa mới nhảy xong thì trời đổ mưa, hóa ra không phải là trùng hợp!"

An Như Cố gật đầu: "Lúc trước, khi tôi xem lịch trình của cậu ta, phát hiện chỉ cần cậu ta đi diễn thương mại, nhảy một lần là trời sẽ mưa. Xem ra ông trời cho rằng cậu ta đang cầu mưa."

Các vị đạo sĩ: "..."

Nhóm nhạc nam mà Vệ Dã Ninh tham gia rất nổi tiếng, không ít đạo sĩ đều từng nghe danh. Không ngờ Vệ Dã Ninh và những người khác nhảy điệu nhảy sôi động trên sân khấu lại bị ông trời xem là điệu nhảy cầu mưa, thật là oan uổng!

Một vị đạo sĩ cảm thấy có gì đó không đúng, bèn lấy điện thoại di động ra tra lịch sử thời tiết, tò mò nói: "Tôi từng xem chương trình tuyển chọn của bọn họ, cũng từng xem video tập luyện ở phòng tập, lúc bọn họ nhảy ở phòng tập thì không hề mưa."

Vệ Dã Ninh hoàn hồn sau cơn sốc, liên tục xua tay với mọi người, không dám tin mình không phải là người: "Đúng đúng đúng, từ nhỏ đến lớn, tôi đã nhảy rất nhiều lần, nếu như lần nào cũng mưa thì thành phố tôi sống đã bị ngập lụt từ lâu rồi, tất cả đều là hiểu lầm!"

Cậu ta học nhảy hiện đại, bắt đầu học nhảy từ năm năm tuổi, từ nhỏ đến lớn đã nhảy vô số lần, thời tiết vẫn luôn bình thường.

Hôm nay, khi nhảy trên thuyền, cậu ta vừa mới nhảy xong, trời liền đổ mưa phùn, dọa cậu ta sợ c.h.ế.t khiếp!

Các vị đạo sĩ đều cảm thấy có lý.

Nếu như thật sự linh nghiệm như vậy, thì đừng nói là Vệ Dã Ninh, người khác chắc chắn đã sớm phát hiện ra điều bất thường rồi.

Sao phải đợi đến hơn hai mươi tuổi mới nổi tiếng là "Vũ Thần"?

Con khỉ trắng nhìn chằm chằm vào cậu ta hồi lâu, giọng nói kỳ lạ: "Ngươi và hắn giống nhau đến tám chín phần, lại còn có năng lực này, sao có thể không phải là hắn được?"

"Nhưng mà hắn nhảy một trăm lần thì chỉ thành công một hai lần, tỷ lệ thành công của ngươi lại cao hơn hắn rất nhiều. Không đúng, rõ ràng bây giờ ngươi chỉ là người bình thường, năng lực phải giảm đi rất nhiều mới phải chứ!"

Vệ Dã Ninh lúc này mới biết năng lực của mình lợi hại như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh: "... Thật sao? Tôi lợi hại vậy à?"

Trong lòng Vô Chi Kỳ rất khó hiểu. Thương Dương chuyển thế thành người, huyết mạch trong cơ thể vô cùng loãng. Theo lý mà nói, rất có thể cả đời này cậu ta sẽ không thức tỉnh.

Kết quả, cậu ta không chỉ thức tỉnh, mà năng lực còn mạnh hơn trước rất nhiều. Gần như sánh ngang với Phong Bá Vũ Sư chuyên phụ trách mưa gió rồi! 

Advertisement
';
Advertisement