Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Chuột đồng yêu từng trải qua thời khắc đen tối nhất là bị vứt bỏ, khiến nó rất giữ đồ ăn, trong tiềm thức không thể chịu đựng được uy áp của rồng, nhưng vẫn lấy hết can đảm ôm chặt bát thức ăn của mình: "Ăn no là được rồi, tôi không kén chọn đâu."

Trước đây, nó được chủ nhân cưng chiều, được ăn những món ngon vật lạ. Nhưng từ khi bị vứt bỏ, nó phải tranh giành thức ăn với lũ chuột cống, không còn quan tâm đến chất lượng thức ăn nữa.

Kế Tinh nhìn lướt qua chiếc bát nhựa đựng thức ăn trong tay nó, quay đầu nhìn An Như Cố: "Loại chuột này trông không giống chuột bình thường, nó ăn hạt kê à?"

An Như Cố nhớ đến bạn cùng phòng từng nuôi chuột hamster, bèn nói: "Chuột hamster thường ăn các loại hạt, bạn tôi cho chuột hamster ăn lạc, óc chó và hạt dưa."

Chuột hamster nghĩ đến mùi vị các loại hạt mà chủ nhân từng cho mình ăn, có cảm giác như đã trải qua mấy đời, nó l.i.ế.m môi, nước miếng sắp chảy ra: "Bây giờ chỉ có hạt kê để ăn thôi, nhưng họ nói đợi về nước M rồi, tôi sẽ được ăn các loại hạt!"

Mọi người có mặt: "..."

Tại sao lại cho chuột hamster ăn hạt kê, không cho ăn các loại hạt, khẩu phần ăn của sở thú này thật sự quá tệ!

Mọi người đều nhìn nhân viên gánh xiếc với ánh mắt kỳ lạ.

Đội trưởng Vương không hề nể nang bọn họ, hừ lạnh một tiếng: "Quả nhiên là nơi u ám dơ bẩn, không chỉ đối xử với con người như vậy, mà đối với yêu quái cũng thế!"

Rất nhiều nhân viên nước ngoài của gánh xiếc không hiểu anh ấynói gì, cũng may là vậy.

Nhưng người dẫn chương trình lại hiểu được, gã đỏ bừng mặt, ánh mắt lảng tránh, đến nước này rồi mà vẫn không quên bênh vực danh tiếng của sở thú: "Chúng tôi đến đây để làm việc, mang theo rất ít vật tư, nhất thời chưa kịp bổ sung, vì vậy đành phải cho chúng ăn những thứ này, đợi về nước M rồi, đương nhiên thứ gì ngon cũng có."

Nghe thấy lời hứa của gã, lũ động vật vô cùng vui mừng, lại chìm đắm trong ảo tưởng, hận không thể lập tức mọc cánh bay đến nước M.

Tuy nhiên, Kế Tinh lại nhìn bọn chúng với ánh mắt thương hại: "Tôi còn tưởng đám Niên Thú đã đủ ngốc rồi, không ngờ các ngươi còn ngốc hơn, loại bánh vẽ này mà các ngươi cũng tin sao?"

"Ý ngài là gì?" Đám động vật sững sờ tại chỗ.

Kế Tinh nghiêm nghị nói: "Ngoài kia có biết bao nhiêu cửa hàng bán các loại hạt, nhưng bọn họ không chịu mua cho các ngươi. Ở đây còn là địa bàn của các ngươi, các ngươi còn có tiếng nói, bọn họ đã keo kiệt khẩu phần ăn như vậy rồi."

"Người ta thường nói chim xa rừng cây nhỏ tiếng, các ngươi đến một nơi xa lạ, chẳng phải sẽ mặc cho bọn họ bóc lột hay sao?"

"Đến lúc đó đừng nói hạt kê, có khi nước cũng không có mà uống!"

Đám động vật đều trầm ngâm suy nghĩ, hình như cũng có lý...

Chúng cũng từng hỏi nhân viên xem có thể cho thêm chút đồ ăn vặt không, nhưng nhân viên lại tìm đủ mọi lý do thoái thác, cứ nói đợi về nước rồi sẽ có đồ ăn ngon.

Bánh vẽ mãi không thực hiện, quả thật rất giả dối.

Người dẫn chương trình bị nói trúng tim đen, tức giận đến mức mặt đỏ bừng: "Chúng tôi chỉ là chưa kịp bổ sung, nào có như cậu nói."

Tất nhiên, đây chỉ là lý do bề ngoài, nguyên nhân thực sự là vì bọn chúng không muốn đánh rắn động cỏ. Nếu đột nhiên mua nhiều lương thực như vậy, nhất định sẽ gây ra những chú ý không cần thiết.

"Ai tin chứ! Thứ có tay là mua được, cứ lần lữa mãi, một chút thành ý cũng không có."

Kế Tinh lại nói: "Hơn nữa các ngươi có hiểu ngôn ngữ của đất nước đó không? Đến lúc bị người ta mắng, có khi còn tưởng người ta đang khen các ngươi đấy!"

Đám động vật: "..."

Chúng lộ ra vẻ mặt hoang mang, bởi vì người dẫn chương trình có thể giao tiếp với chúng, nên hiện tại chúng vẫn chưa cảm nhận được trở ngại về ngôn ngữ. Bây giờ nghĩ lại, cửa ải ngôn ngữ này quả thực khó vượt qua.

Kế Tinh nghĩ đến bản chất của sở thú này, cảm thấy rất kỳ lạ, lại nói: "Hơn nữa bọn họ tuyển dụng các ngươi căn bản không đi theo con đường chính thống, nhất định phải để các ngươi nhập cư bất hợp pháp. Các ngươi không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao?"

"Trước đây ta có xem được một tin tức trên mạng, rất nhiều người bị lừa đến bán cầu nam, bị ép tham gia lừa đảo qua mạng, còn bị móc mất thận."

"Nếu hiệu quả lừa đảo không đạt tiêu chuẩn, còn bị đánh đập dã man."

Chuột đồng yêu vô thức sờ bụng, cả người run rẩy: "Họ không thể quay về sao?"

Suy nghĩ của Kế Tinh bay bổng: "Nơi đó toàn là người của bọn họ, trong ngoài đều là người quen, căn bản không thể trốn thoát. Các ngươi tu luyện đến ngày hôm nay, yêu đan là thứ rất quý giá, nhỡ đâu bọn họ cũng móc yêu đan của các ngươi giống như móc thận thì sao?"

Advertisement
';
Advertisement