Chờ đến khi nhìn rõ con búp bê bên trong, ánh mắt Kế Tinh chợt dừng lại, đồng tử co rút, buột miệng nói: "Tiểu Nhân Sâm?"

"Con búp bê này cũng không nhỏ, ít nhất cũng phải nghìn năm tuổi rồi, không ngờ linh khí loãng như hiện đại mà vẫn còn xuất hiện loại linh vật này."

Ánh mắt An Như Cố lướt qua con búp bê mũm mĩm trong chiếc hộp thiên niên huyền thiết, ngón tay theo bản năng siết chặt chiếc hộp, trong lòng chợt hiểu ra: "Hóa ra gánh xiếc này lại giấu kỹ đến vậy, ngay cả Tiểu Nhân Sâm cũng dám trộm."

Nhân sâm bình thường có thể khiến con người sống lâu trăm tuổi, nhân sâm nghìn năm nghe nói có thể cải tử hoàn sinh. Con búp bê trước mắt này còn quý hiếm hơn cả nhân sâm nghìn năm, là yêu quái đã thành tinh, chắc chắn công hiệu rất khác thường.

Chẳng trách gánh xiếc lại lén lút, trăm phương ngàn kế như vậy, hóa ra là vì bảo vật trong truyền thuyết này. Yêu đan của đám yêu quái kia cộng lại e là cũng không bằng Tiểu Nhân Sâm.

An Như Cố nhớ lại lời người dẫn chương trình vừa nói, cô hỏi mục đích thực sự của gã là gì? Gã nói là đưa một đám yêu quái về nước.

Xem ra, có lẽ gã đã giấu diếm điều gì đó, không nói thẳng ra là Tiểu Nhân Sâm. Dù sao Tiểu Nhân Sâm cũng được tính là yêu quái, không vi phạm bùa nói thật.

Trong lòng cô âm thầm ghi nhớ sơ hở này, quyết tâm sau này phải cải tiến bùa nói thật một lần nữa.

Ánh mắt Kế Tinh chăm chú nhìn con búp bê từ đầu đến chân, một lúc lâu sau, như thể đã hạ quyết tâm gì đó, anh đẩy đẩy tay cô, đột nhiên nói: "... Cô ăn nó đi."

An Như Cố: "?"

"Tại sao?"

Kế Tinh ra vẻ đương nhiên: "Tất nhiên là để thành tiên rồi! Ngay cả nghìn năm trước, cũng rất hiếm khi gặp được bảo vật thế này."

"Bây giờ cô có nhiều công đức như vậy, tu vi cũng đang tăng lên, nhưng chung quy không phải là tiên. Nhìn nó béo như vậy, không biết cất giấu bao nhiêu linh khí, ăn nó vào, chắc chắn tu vi của cô sẽ tăng lên rất nhiều, nói không chừng có thể tu thành Địa Tiên đấy!"

An Như Cố có chút kinh ngạc: "Vậy sao anh không ăn?"

Anh hung dữ đến mức ngay cả đồ ăn vặt của trẻ con cũng cướp, không ngờ lại nhường bảo vật thế này cho cô.

Kế Tinh rất tò mò mùi vị của nhân sâm nghìn năm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất khiêm tốn: "Cô cần nó hơn tôi."

Tuy Kế Tinh nhiệt tình đề nghị, nhưng An Như Cố vẫn từ chối.

Cô lắc đầu nói: "Nếu là nhân sâm bình thường thì còn được, nó đã tu luyện thành hình người rồi, nhìn chẳng khác gì đứa trẻ ngoài đường, tôi thật sự không ăn nổi."

Sao có thể ăn trẻ con chứ?

Kế Tinh kinh ngạc, trợn tròn mắt: "Đây chính là linh dược biết đi đấy, mấy trăm năm mới gặp được một con thành tinh, cô thật sự không ăn sao?"

Ngay cả thần tiên nhìn thấy Tiểu Nhân Sâm này, cũng phải ngoái nhìn!

Hơn nữa, đám người kia bỏ Tiểu Nhân Sâm vào trong hộp thiên niên huyền thiết, muốn đưa về nước M, chắc chắn là có ý định ăn thịt nó. Sao bọn họ tinh mắt như vậy, mà An Như Cố lại không biết hàng?

"Không cần đâu." An Như Cố bình tĩnh nói: "Giúp đỡ chưa chắc đã là chuyện tốt."

Cô tu luyện chưa bao giờ dựa vào thiên tài địa bảo gì, luôn luôn từng bước một, vững chắc từng bước, nền tảng rất vững chắc.

Cô mở miệng, còn muốn nói thêm gì đó, kết quả lúc này tay bỗng hơi ngứa ngứa, như có lông vũ nhẹ nhàng lướt qua ngón tay, xúc cảm rất mềm mại.

Cô cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện Tiểu Nhân Sâm đã tỉnh, không biết có nghe thấy bọn họ nói chuyện hay không.

Nó đang ngồi xếp bằng trong hộp huyền thiết, trên tay cầm một củ nhân sâm, duỗi cánh tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng cọ cọ râu củ nhân sâm vào tay cô.

Đôi mắt tròn xoe của nó rất trong veo, nhìn thấu tâm can người khác, nức nở nói: "Ăn cái này đi, đừng ăn em mà."

An Như Cố và Kế Tinh: "..."

Kế Tinh là người đầu tiên nhận lấy củ nhân sâm, cẩn thận quan sát: "Hình như đã được năm trăm năm rồi."

Tiểu Nhân Sâm như búp bê năm mới gật đầu lia lịa: "Năm trăm mười hai năm rồi. Hai người ăn cái này vào cũng rất tốt cho sức khỏe. Đổi lại là người khác, em nhất định không cho đâu."

Tuy nhiên, Kế Tinh lại ỉu xìu, vẫn chú ý đến Tiểu Nhân Sâm nhất: "Loại này đầy ra đấy."

Tiểu Nhân Sâm bị ánh mắt của anh nhìn đến mức run rẩy, len lén nhích về phía An Như Cố, ấp úng nói: "Em không ngon đâu."

"Không ăn sao biết?"

Tuy Tiểu Nhân Sâm không biết Kế Tinh là ai, nhưng không chịu nổi long uy, lập tức nghẹn ngào, hai mắt rưng rưng nước mắt. Như thể giây tiếp theo sẽ òa khóc.

"Đừng dọa nó nữa." Thấy vậy, An Như Cố lên tiếng ngăn cản.

Cô nhìn ra Kế Tinh không có ý định ăn thịt Tiểu Nhân Sâm, với tính cách bá đạo trong chuyện ăn uống của anh, nếu anh thật sự muốn ăn, chắc chắn đã nuốt chửng từ lâu rồi.

Thế nhưng Tiểu Nhân Sâm lại không biết, nước mắt rơi lã chã, bị dọa đến khóc òa.

An Như Cố: "..."

Cô đã học được một chút kinh nghiệm nuôi con từ đám tiểu cương thi, nhưng tiểu cương thi rất ngoan, rất ít khi khóc, cô chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào dễ khóc như vậy.

 

Advertisement
';
Advertisement