An Như Cố: "..."
Vậy tại sao giấc mơ của con lại như thế này? Giấc mơ phải là hình chiếu của tiềm thức chứ.
Tiểu cương thi gãi đầu, không hiểu gì, sau khi nhìn trái nhìn phải thì ánh mắt dừng lại trên chiếc tivi đối diện, như phát hiện ra châu lục mới, reo lên: "Ồ, em nhớ ra rồi! Phim hoạt hình "Nàng tiên nhỏ phiêu lưu ký"! Em thích xem phim này nhất, mỗi ngày tan học về việc đầu tiên em làm là bật tivi xem phim hoạt hình này."
"Tiếc là phim hoạt hình này sau đó bị ngừng chiếu, tức c.h.ế.t em, em vẫn luôn muốn biết kết thúc như thế nào!"
An Như Cố: "..."
Cô nhìn chiếc tivi đen trắng đối diện. Phim hoạt hình được phát sóng bên trong theo như con mắt của ngày hôm nay, thì phong cách rất lỗi thời, kỹ xảo rất thô sơ, nhưng lại ngưng tụ biết bao tâm huyết của các nhân viên xưởng phim hoạt hình. Phim hoạt hình vừa ngây thơ vừa có nội hàm, lúc nhỏ cô cũng từng xem.
Nhưng sau đó bị phụ huynh tố cáo nên bị ngừng chiếu. Lý do là vì trong phim có cảnh bạo lực, dễ gây ảnh hưởng xấu đến trẻ nhỏ.
Cho nên bộ phim hoạt hình quốc dân này đến nay vẫn chưa có hồi kết.
An Như Cố không nỡ phá vỡ ảo tưởng của cô bé, cho dù cô bé có xem tivi trong mơ cũng không thể xem được kết thúc.
Tiểu cương thi thấy An Như Cố lo lắng cho mình, trên mặt nở nụ cười: "Em không buồn đâu, lúc đó bố mẹ không có nhà, em có thể xem tivi từ sáng đến tối. Bọn họ mà ở nhà, chắc chắn sẽ không cho em xem."
Bố mẹ không có nhà, ngược lại cô bé lại vui như Tết, hoàn toàn không biết hai chữ cô đơn viết như thế nào.
An Như Cố: "..."
Sự thương xót vừa nhen nhóm dành cho tiểu cương thi bỗng chốc tan biến.
An Như Cố xoa đầu cô bé, nói: “Xem tivi nhiều không tốt cho mắt, xem ít thôi.”
Tiểu cương thi: "... Vâng ạ."
Nhân sâm tinh tu luyện thành tinh mấy năm nay, chưa từng xem tivi đen trắng bao giờ, liền bê một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh, say sưa xem tivi.
Tiểu cương thi hiện tại linh hồn cường đại, giấc mơ rất ổn định, trích xuất nội dung phim hoạt hình từ trong trí nhớ của mình, phát sóng rất trôi chảy, khiến người ta xem đến say sưa.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Một giọng nói u ám truyền đến từ phía sau cánh cửa: "Xin hỏi, có phải bố của tôi không ạ?"
An Như Cố nói với hai đứa nhỏ: “Ma quỷ đến rồi.”
Tiểu cương thi siết chặt nắm tay, chuẩn bị đi bắt ma.
Nhân sâm tinh hăng hái muốn đến cứu bạn lúc nãy lại bị dọa đến mức trốn vào góc tường.
Nó ngồi bệt xuống đất, ôm hai chân, rưng rưng nước mắt: “Đừng ăn tôi, tôi không ngon đâu!”
Hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ dũng cảm chút nào.
An Như Cố: "..."
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Để chị đi, Tô Uyển, em trông chừng nhóc."
Cô bé kia gõ cửa rầm rầm. Trên tay cô bé ôm một con búp bê, hai mắt trống rỗng, trên chiếc váy đỏ có vài vết loang lổ, trông giống như vết m.á.u bị oxy hóa chuyển sang màu nâu.
Cô bé chớp chớp đôi mắt to, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Người phụ nữ kỳ quái kia dám cho người bắt cô bé đi, cô bé muốn cô ta phải trả giá.
Chỉ là cô bé không có cách nào kéo cô ta vào giấc mơ, chọn tới chọn lui nhắm vào tiểu cương thi, cô bé này ở cùng với người phụ nữ kia, hẳn là bạn của cô ta. Cho nên, đối phó với tiểu cương thi cũng như đối phó với người phụ nữ kia.
Còn tại sao không tìm những cảnh sát kia, bởi vì toàn thân bọn họ đều tỏa ra khí thế, cô bé không thể đến gần.
Cô bé hướng về phía cánh cửa, lên tiếng: “Ra đây mau, tôi tìm thấy cô rồi.”
Bên trong im lặng hồi lâu không có tiếng đáp lại, chắc là đã bị dọa sợ tè ra quần như những người cô bé gặp trước đây rồi.
Ngay sau đó, cánh cửa sắt bị kéo ra, một người phụ nữ mặc đồ trắng, có gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt.
Chẳng phải là người phụ nữ mà cô bé nhìn thấy trong điện thoại lúc trước sao?
Cô bé áo đỏ: “???”
Không đúng, cô ta cũng không kéo cô bé vào giấc mơ, sao cô ta lại vào được?
An Như Cố nhìn cô bé áo đỏ toàn thân tỏa ra hơi thở âm u: “Gõ cửa nhà tôi, có chuyện gì sao?”
Cô bé áo đỏ lấy lại tinh thần, tay trái đập tay phải, có chút ngỡ ngàng. Bất kể cô ta vào bằng cách nào, cô ta có thể vào được đương nhiên là chuyện tốt, như vậy cô bé có thể trả thù cô ta rồi!