Chương 106
Lần này về Liên Sơn hoàn toàn khác với lần trước.
Không biết là Mặc Tây Quyết đã báo trước hay là con mắt của những người đó quá linh hoạt, chiếc xe vừa đi vào Liên Sơn, lập tức bị một đám người vây lấy.
Nếu không phải là quê mình, Ngôn Tiểu Nặc còn tưởng rằng gặp cướp.
Dòng người tấp nập chắn hết đường đi, tài xế vội vàng nhấn còi.
Ngôn Tiểu Nặc thấy tình hình nhốn nháo, liền xuống xe, nói với những người đồng hương nhiệt tình ấy, “Mọi người không cần gấp gáp, ai cũng có thể báo danh, bây giờ chúng tôi cần đến một nơi, xin mọi người hãy nhường đường.
“Thật sự chúng tôi đều có thể báo danh sao?”
Một người hỏi.
“Có thế, tôi bảo đảm.”
Ngôn Tiểu Nặc trả lời kiên định.
“Tiểu Nặc nói như vậy thì chúng tôi cũng yên tâm rồi, nào nào nào, chúng ta đừng chắn đường nữa”
Mọi người lũ lượt tránh ra, nhường đường.
Chiếc xe cuối cùng cũng có thể tiến lên phía trước một cách thông suốt, Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa lên xe, mà nói với những người đó, “Địa điểm báo danh là bãi đất trống rộng lớn ở mặt phía nam của chợ, mọi người hãy mau chóng đi đi.”
“Được được, vậy chúng tôi sẽ mau chóng tới đó!”
“Đúng, mau chóng đi đi, báo danh xong thì sẽ có việc làm!”
Mọi người vừa nói vừa chạy tới địa điểm Ngôn Tiểu Nặc nói, không lâu sau, trên đường đã không còn một ai.
Tâm trạng Ngôn Tiểu Nặc rất tốt, hóa ra giúp đỡ người khác mình cũng sẽ vui vẻ như vậy.
“Tiểu Nặc, cậu về rồi à”
Giọng nói của Linh Tử bất ngờ, cô vội vàng chạy tới nắm tay Ngôn Tiểu Nặc, “Lần này thật sự là tốt quá rồi, cậu đã trở thành vị cứu tinh của chúng tới”
Ngôn Tiểu Nặc có chút ngại ngùng, “Đừng nói như vậy, cũng không có gì to tát cả, tớ cũng chỉ là đề xuất ra mà thôi.” Ngữ khí cô bỗng ngập ngừng, “Đúng rồi, anh Lực đi báo danh chưa?”
Linh Tử gật đầu lia lịa, “Đi rồi, đi rồi, lần này thực sự là quá tốt rồi, anh ấy chăm chỉ làm việc, thì chúng tớ có hy vọng rồi”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy vui mừng thay họ từ tận đáy lòng, “Vậy thì chúc mừng các cậu, lúc nào cưới nhớ mời tớ uống rượu mừng”
Linh Tử là một người thoải mái cởi mở đến đâu, nghe thấy người khác nói vậy cũng sẽ thẹn thùng rụt rè, “Đúng thật là, cậu còn nói tớ sao, đã tìm được một ông chủ lớn, khi nào mới gả cho người ta vậy.”
“Cậu nói linh tinh gì thế”
Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt, “Tớ vẫn còn đang đi học mà”
Linh Tử khoác cánh tay cô vừa đi vừa nói, “Bây giờ cậu vẫn đang đi học, vài năm nữa sẽ tốt nghiệp, thì vừa vặn có thể kết hôn rồi ”
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi im lặng.
“Cậu sao vậy?”
Linh Tử cảm thấy có chút kỳ lạ, “Bạn trai cậu quả thực là nhân tài khó kiếm, người tốt như vậy, cậu còn không ưng ý sao?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu lia lịa, “Không phải, anh ấy rất tốt, là tớ không xứng với anh ấy”
Đến cả thân phận thực sự của mình cô cũng không thể nào nói ra, cô đâu có tư cách để đón nhận tình cảm của Mặc Tây Quyết?
Linh Tử khẽ chau mày, nhớ lại hôm đó lúc Mặc Tây Quyết đến, khí phách đó, thật sự là người bình thường không thể nào xứng với anh.
“Nói tóm lại, quan trọng nhất là phải nắm chắc lấy tình cảm chân thành này”
Linh Tử đành an ủi cô, “Mình vui là được, kết quả thế nào, không quan trọng.”
Ngôn Tiểu Nặc không thể nào nói rõ tình hình với cô, thế nhưng cũng biết Linh Tử thực sự quan tâm mình, gật đầu, “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu”
“Giữa chúng ta không cần như vậy”
Linh Tử vừa cười vừa nói, “Nếu đã quay về, cậu hãy về nhà thăm bà ngoại đi, tớ phải đi xem anh Lực thế nào rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc biết sự lo lắng của cô, gật đầu lia lịa, “Cậu mau đi đi, lát nữa tớ cũng đến chỗ cậu xem thử”
“Được” Linh Tử cười rồi tạm biệt cô, “Vậy tớ đi trước đây”
Ngôn Tiểu Nặc quay về khoảng sân nhỏ nhà mình, bà ngoại vừa nhìn thấy cô, khuôn mặt lập tức nở nụ cười rồi mở cửa, “Sao lại quay về vào lúc này?”
Cô cầm tay bà ngoại nói một lượt mọi chuyện, bà ngoại vui mừng gật đầu lia lịa, “Bảo sao vừa nãy nhiều người chạy đi chạy lại đến vậy, năng suất làm việc cao thật, lần này mọi người đều có thể sống cuộc sống tốt đẹp rồi”
Ngôn Tiểu Nặc rất vui vẻ, “Bà ngoại, bà chưa nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của họ đâu, suýt nữa đã chắn hết đường lối.”
“Mấy năm nay mọi người đều rất khổ, hộ gia đình nào cũng khó khăn.”
Bà ngoại vỗ lên tay cô nói, “Lúc cháu còn nhỏ, ông ngoại cháu đã từng muốn giúp những người ấy thoát nghèo để làm giàu, thế nhưng cuối cùng vẫn chưa đạt được ước nguyện, hôm nay cũng coi như là đã toại nguyện rồi”
Ngữ khí của bà ngoại tràn đầy sự cảm động và hân hoan, “Cho nên Tiểu Nặc của bà thật sự là đã trưởng thành, có bản lĩnh rồi”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến Mặc Tây Quyết, hơi cúi đầu xuống, “Bà ngoại, bà đừng nói thế”
“Thôi thôi”
Bà ngoại biết da mặt cô mỏng, “Không nói những thứ này nữa, dì Lữ của cháu vừa nghe nói có việc làm, lập tức chạy đi báo danh rồi, chắc một lát nữa mới quay về”
“Dì Lữ cũng đi báo danh sao?”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, “Vừa nãy cháu đến không nhìn thấy gì ấy.”
“Gì cháu cũng vừa mới ra ngoài thôi.”
Bà ngoại vừa cười vừa nói, kéo tay cô bước vào nhà, “Về đây vẫn chưa kịp ăn trưa nhỉ? Muốn ăn gì?”
Ngôn Tiểu Nặc cười rồi dìu bà ngoại ngồi xuống ghế, “Mấy hôm nay vẫn chưa hỏi, sức khỏe bà thế nào rồi?”
“Bây giờ sức khỏe bà cũng không có gì đáng lo ngại cả, còn có dì Lữ của cháu vẫn luôn chăm sóc cẩn thận, thì
sao có thể không khỏe được chứ?”
Bà ngoại cười, “Hai ngày trước, bác sĩ của Saint Ladins gọi điện hỏi thăm tình hình, bảo bà một tháng sau lại tới đó để kiểm tra lại một lần nữa.”
Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc tối sầm lại, cô bận đến mức quên cả việc hỏi thăm sức khỏe của bà, vậy mà Mặc Tây Quyết còn nhớ đến.
Bà ngoại vỗ lên tay cô, giống như an ủi cô, “Mặc Tây Quyết là một người vô cùng chu đáo, cậu ấy chịu đối tốt với cháu mãi, thì bà cũng yên tâm rồi ”
“Bà ngoại……”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên.
Bà ngoại còn định nói gì đó, cánh cửa vang lên giọng nói vui mừng như thể sắp phát điên của dì Lữ: “Ây dà, mọi người chưa nhìn thấy ở chỗ đó đông người đến cỡ nào đâu, mọi người đều ký hợp đồng, còn nhận rất nhiều dụng cụ về nhà, nói là ai giao nhiều thứ, thì sẽ càng được nhiều tiền hơn, thật là tốt quá rồi.”
“Như vậy, mọi người đều sẽ cố gắng hết sức để làm việc.”
Bà ngoại vui vẻ cười, “Cuộc sống có hy vọng, thì con người sẽ có tinh thần, sẽ không còn than thở, râu rĩ cả ngày nữa.
“Không phải vậy sao?”
Dì Lữ vừa cười vừa nắm tay Ngôn Tiểu Nặc, “Tiếu Nặc nhà ta là đại ân nhân, lát nữa bọn họ còn cùng nhau đến đây để cảm ơn cháu đấy.”
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng lắc đầu: “Bọn làm tốt công việc là được rồi, không cần đến cảm ơn cháu đâu ”
Cô không thích nơi đông người, đặc biệt là mọi người cùng nhau đến cảm ơn cô, cô sẽ rất lúng túng.
Dì Lữ cười: “Gì biết cháu không thích khung cảnh ấy, yên tâm đi, gì đã nói với họ rồi, làm tốt công việc chính là lời cảm ơn sâu sắc nhất đối với cháu rồi”
“Vẫn là dì Lữ thương cháu, hiểu cháu.”
Ngôn Tiểu Nặc mặt mày tươi tắn.
“Ây dà, gì không dám”
Dì Lữ cười một cách khoa trương, “Bà ngoại cháu còn đang ở đây đấy.”
Mọi người cùng cười, trong khu vườn nhỏ ngập tràn ánh nắng, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Ăn xong cơm trưa, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút buồn ngủ, liên chợp mắt một lát.
Sau khi cô tỉnh dậy, phát hiện Linh Tử đã đến, ngồi dậy từ trên giường hỏi Linh Tử: “Cậu không ngủ trưa một lát sao?”
“Tớ ngủ dậy rồi, sao cậu ngủ lâu như vậy?”
Linh Tử giơ tay chỉ lên chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên chiếc tủ đầu giường của cô, “Hai tiếng rồi đấy.”
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, sao bất giác ngủ lâu như vậy mới tỉnh? “Tớ thấy cậu ngủ ngon, nên không đánh thức cậu.”
Linh Tử cười, “Anh Lực đã nói với tớ, ký xong hợp đồng rồi, bây giờ bọn họ đều đến chỗ của mình để xem, cậu có muốn đi xem cùng không?”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi, “Tớ không đi xem đâu, người của tập đoàn Đế Quốc thì sao? Buổi tối tớ còn có việc, phải mau chóng quay về, nếu không thì không kịp mất”
Linh Tử gật đầu, “Tớ biết rồi, vậy lần sau cậu còn tới đây không?”
“Đương nhiên, đây là nhà tớ mà.”
Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa trả lời, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, cô kéo Linh Tử sang một bên thì thầm nói, “Tớ có một người bạn học, lúc nhỏ cậu ấy đã từng đến Liên Sơn ở, tên là Lục Đình, cậu đã từng nghe qua cái tên này chưa?”
“Lục Đình?”
Linh Tử chau mày suy nghĩ một hồi, lắc đầu, “Chưa nghe qua, sao vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc nói đại khái sự việc, sau đó nói: “Tớ không thể nào quay về nhiều lần, cho dù quay về cũng không ở lại được bao lâu, cậu giúp tớ để ý một chút, họ của cô gái đó cũng là Ngôn.”
“Họ Ngôn?”
Linh tử càng thêm chau mày, “Ở đây không ít người họ Ngôn, thế nhưng chưa từng nghe nói có tiếp xúc với người họ Lục.”
“Nói tóm lại là nhờ cậu, có thời gian hãy đi thăm dò thêm”
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, “Nếu có tin tức thì hãy gọi điện thoại cho tớ.”
“Tớ nhớ rồi, cậu cứ yên tâm đi.”
Linh Tử vừa cười vừa nói, “Cậu còn nhớ không, cậu bé hồi nhỏ ấy, cậu vẫn luôn gọi người ta là bánh bao nhỏ, cậu bé ấy còn tức giận nữa.”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên đỏ lên, “Cậu nói chuyện này làm gì?”
“Cậu biết người ta tên là gì không?”
Linh Tử vừa cười vừa hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng nói: “Sao tớ biết được chứ, tớ hỏi cậu ta tên gì, cậu ta không thèm nói, tớ cũng không thể cứ gọi người ta là này”, này’ mãi được, thật bất lịch sự mà”
“Cậu nói cũng có lý”
Linh Tử cười, “Không còn sớm nữa rồi, cậu mau quay về đi”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!