Chương 119
Ở đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười của Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trái tim của cô giống như hòn đá bên bờ suối, run rẩy vì tiếng cười của anh.
Sau khi tắt điện thoại, trong lòng có một loại cảm giác ngọt ngào. Cô lật người, nhắm mắt lại, không biết ngủ từ lúc nào.
Khi tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi thơm của cơm, Ngôn Tiểu Nặc vội vàng ngồi dậy, rửa mặt sau đó đi ra ngoài ăn cơm.
Cô phát hiện trên bàn ngoài thức ăn ra còn có một bát mì.
“Tiểu Nặc, tới đây.” Bà ngoại vẫn tay gọi cô.
Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống, nghe thấy bà ngoại nói: “Tiểu Nặc, ngày mai là sinh nhật của cháu, năm nay sợ rằng bà không ở bên cạnh sinh nhật cùng với cháu được. Hôm nay bà nấu mì, nhanh ăn đi.”
“Mì trường thọ sao?” Ngôn Tiếu Nặc sáng mắt lên.
“Đúng vậy.”
Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu ăn, cô ăn từng miếng nhỏ mội. Ăn tới đáy bát rồi nhưng sợi mì cũng không bị đứt.
Bà ngoại cười xoa đầu của cô, nhẹ giọng hỏi: “Lúc sinh nhật cũng là giáng sinh, nhớ đi ra ngoài chơi đừng có ở trong nhà đó.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nhưng mà trong lòng buồn bã. Có lẽ sinh nhật năm nay không có ai ở bên cạnh cô.
Lúc trở về lâu đài thì trời cũng đã sắp tối rồi, mà Mặc Tây Quyết vẫn chưa trở về.
Ngôn Tiểu Nặc không quay trở về phòng luôn mà đi đến hoa viên mới được xây dựng.
Mới qua có hai ngày mà lá của cây hạnh đã khô héo và rơi xuống dưới đất. Có người giúp việc đang quét.
Người giúp việc nữ nhìn thấy cô, liên vội chào: “Cô Ngôn.”
“Muộn như vậy rồi, mọi người vẫn còn dọn dẹp sao?” Ngôn Tiểu Nặc hơi cười.
“Cậu chủ rặn, trước ngày giáng sinh phải trang trí lại lâu đài, cho nên ở hoa viên phải quét dọn sạch sẽ, sau đó treo đèn lồng” Một người trong số đó trả lời Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn những chiếc lá trên mặt đất, trong lòng hơi buồn, chỉ gật đầu nói: “Vậy mọi người quét dọn nhanh lên rồi còn đi ăn cơm.”
“Vâng” Người giúp việc gật đầu.
Ngôn Tiểu Nặc thấy cũng không còn gì để xem nữa nên quay trở về phòng đợi Mặc Tây Quyết thì hơn.
Lúc đang chuẩn bị xoay người rời đi, thì ở phía sau vang lên giọng nói thì thầm của hai người giúp việc.
“Nghe nói giáng sinh là sinh nhật của cô, bạn trai của cô có về với cô không?”
“Ừm, nhưng mà tôi cũng không có thời gian ở với anh ấy. Cậu chủ bảo, đem giáng sinh lúc nào cũng phải có mặt, không được rời đi.”
“Ô, thật đáng tiếc mà”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trong lòng chua sót, cô xoay đầu nhìn người giúp việc đó, nhẹ giọng hỏi: “Bình thường bạn trai cô không ở cùng với cô sao?”
“A, cô Ngôn” Người giúp việc bị câu hỏi của cô làm cho giật mình, vội vàng trả lời: “Đúng vậy, anh ấy không ở đây”
“Nếu đã như vậy, thì chắc lần nay anh ta đặc biệt trở về để chúc mừng sinh nhật cô rồi.” Ngôn Tiểu Nặc cười cười: “Có chuyện gì mà không được nghỉ vậy?”
Đôi mắt của người giúp việc hơi né tránh: “Tôi cũng không biết, là do quản gia Duy Đức căn dặn.”
Mặc Tây Quyết lại muốn làm cái gì đây?
Ngôn Tiểu Nặc nhìn người giúp việc đang cúi thấp đầu, biết là không hỏi ra được gì, cô thấp giọng hỏi: “Cô tên là gì?”
“Tôi tên Tiểu Thanh.” Người giúp việc ngoan ngoãn trả lời.
Ngôn Tiểu Nặc hơi gật đầu: “Tôi biết rồi, Tiểu Thanh, tôi sẽ xin Mặc Tây Quyết cho cô được nghỉ một ngày, để cô và bạn trai có thể được ở bên nhau”
Tiểu Thanh ngẩng mạnh đầu lên, trong đôi mắt lộ ra biểu cảm vui mừng. Khiến cho nhan sác bình thường của cô ta trở nên đẹp hơn, cô ta vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn cô Ngôn, cảm ơn cô!”
Ngôn Tiểu Nặc cười ngọt ngào, giọng nói ấm áp: “Không cần phải cảm ơn tôi đâu, tôi ở đây làm phiền mọi người rồi, tôi đi trước đây.”
“Vâng ạ” Trong giọng nói của Tiểu Thanh tràn đầy vui vẻ và mong đợi.
Vốn dĩ tâm trạng của Ngôn tiểu Nặc đang hơi mất mát bây giờ đỡ hơn một chút, trong lòng nghĩ phải khuyên Mặc Tây Quyết như thế nào.
Đã rất lâu rồi cô không tới lâu đài, dường như có chút vắng vẻ hơn. Ngôn Tiểu Nặc không hiểu, lúc trước sao Mặc Tây Quyết có thể sống ở đây được vậy?
Một căn phòng lớn như vậy mà chỉ có một người ở, kiểu sẽ cũng sẽ không thoải mái.
“Cậu chủ trở về rồi.”
Ở cửa vang lên giọng nói cung kính của người làm. Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại nhìn, Mặc Tây Quyết đang tiến vào.
Tâm trạng của anh rất tốt, không có chút gì là mệt mỏi. Nhưng mà trên người vẫn toát ra sự lạnh lẽo.
Cô bất giác bước lên phía trước cởi áo ngoài giúp anh, sau đó xoay người đi rót trà.
Ai mà ngờ được anh lại ôm lấy cô, sau đó cô nghe thấy âm thanh mấy người giúp việc bước ra ngoài.
Mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ bừng, thấp giọng hỏi: “Làm Sao vậy?”
“Để anh ôm em một chút” Giọng nói trầm thấp của Mặc Tây Quyết truyền đến: “Một ngày rồi không được gặp em”
Ở phía sau lưng truyền đến độ ấm của anh, đốt cháy trái tim cô.
“Mặc Tây Quyết, em đi rót trà cho anh.” Ôm một lúc, Ngôn Tiểu Nặc nói.
Mặc Tây Quyết lúc này mới không nỡ buông cô ra ngồi
lên ghế sô pha. Nhận lấy tách hồng trà mà Ngôn Tiểu Nặc đưa tới uống một ngụm, sau đó anh mới từ từ liếc mắt nhìn phòng khách.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút kỳ lạ, hỏi anh: “Làm sao vậy? Anh nhìn cái gì thế?”
“Xem bọn họ quét dọn như thế nào?” Mặc Tây Quyết thẳng thừng nói.
Nghĩ tới giáng sinh là một ngày lễ vô cùng quan trọng đối với Mặc Tây Quyết, do đó anh quan tâm tới nó cũng là điều bình thường, cho nên Ngôn Tiểu Nặc cũng không hỏi gì nhiều.
Còn cô chạy đi chạy lại một ngày cho nên bây giờ cảm thấy mệt rồi.
Đột nhiên một cơn buôn ngủ ập đến, không thế ngăn cản được, Ngôn Tiểu Nặc che miệng ngáp.
“Buồn ngủ sao?” Mặc Tây Quyết xoa đầu cô.
“Ừm” Ngôn Tiếu Nặc lười biếng trả lời một câu, sau đó đứng dậy: “Em đi ngủ một chút đây”
Nói xong, cô bước thẳng lên tầng vào phòng chính đi ngủ.
Nhìn thấy giường, cô càng cảm thấy buồn ngủ hơn, thay quần áo ngủ rồi nhảy lên giường ngủ luôn.
Lúc tỉnh dậy thì ngoài trời đã tối mịt rồi, mà Mặc Tây Quyết vẫn còn chưa ngủ, một đôi mắt đen nháy của anh nhìn chằm chằm cô. Lúc Ngôn Tiểu Nặc mở mắt ra bị anh làm cho giật mình.
“Phù… Anh làm gì mà còn chưa đi ngủ?” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc mang chút sợ hãi: Anh nhìn em làm gì vậy, dọa chết em rồi.”
“Bây giờ mới 10 giờ, anh không ngủ được.” Giọng nói của ai đó không hề ý thức được rằng mình đã dọa cô.
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay lên che miệng ngáp: “Vậy thì anh đếm cừu đi, anh biết đếm cừu không? Cứ đến rồi sẽ ngủ được thôi.”
Vừa nghĩ tới đếm cừu, cô càng buồn ngủ hơn.
Buổi sáng ngày thứ hai, lúc cô tỉnh dậy thì đã không thấy Mặc Tây Quyết đâu, sau khi rời giường, có người giúp việc vào nói: “Cô Ngôn tỉnh dậy rồi hả, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong hết rồi.”
“Chẳng phải hôm nay được nghỉ lễ sao?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: “Sao bây giờ vẫn còn ở đây?”
“Thực sự là được nghỉ lễ, sáng nay đã thông báo rồi.” Người giúp việc ngượng ngùng cười nói: “Chỉ là tôi không có chỗ nào đi cho nên ở lại còn hơn.”
Ngày lễ là ngày mà bọn họ có quyền quyết định những gì mà bọn họ muốn làm, cho nên Ngôn Tiểu Nặc cũng không nói gì. Nhưng mà nhìn thấy cô ta buồn cô vẫn nói: “Nếu như được nghỉ lễ rồi thì đi làm những chuyện cô muốn làm đi, tôi tự làm là được rồi”
“Vâng, cảm ơn cô Ngôn” Người giúp việc vui vẻ, chuẩn bị đi ra ngoài.
Đột nhiên Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới Tiểu Thanh: “Đợi một chút, Tiểu Thanh đã ra ngoài rồi sao?”
“A, vâng ạ” Người giúp việc gật đầu: “Cô ấy nhận được thông báo nghỉ lễ thì đi luôn, cô Ngôn có gì căn rặn sao?”
“Không có.” Ngôn Tiểu Nặc nghe được tin này thì cảm thấy rất vui: “Cô làm gì thì làm đi, không cần tới đây đâu.”
“Vâng”
Ngôn Tiểu Nặc ăn xong bữa sáng, mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Mặc Tây Quyết đâu.
Được rồi, xem ra cô thật sự phải sinh nhật một mình rồi.
Mở cửa muốn đi ra ngoài, sáng sớm mùa đông cái không khí lạnh vẫn chưa tan biến hoàn toàn. Cô thong thả bước đi trong lâu đài, bãi cỏ được cắt tỉa khéo léo, giống như một tấm thảm trên mặt đất.
Đột nhiên cô nghe thấy giọng nói vui mừng của người giúp việc.
“Quá tốt rồi, vốn vĩ còn cho rằng sẽ phải tăng ca, không ngờ rằng lại được nghỉ lễ”
“Nghe nó cô Ngôn khuyên cậu chủ đó, cô Ngôn thật sự là một người tốt”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà dù có nghỉ lễ thì tôi cũng không có chỗ nào đế đi, vẫn là Tiếu Thanh may mắn, bạn trai cô ấy đặc biệt nghỉ lễ tới đây tố chức sinh nhật cho cô ấy”
“Đúng vậy, sáng nay cô ấy trang điểm xinh đẹp lắm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!