Chương 16
Tâm trạng của Mặc Tây Quyết tóm lại là quá tốt, anh cúi đầu vào tai cô nói thủ thỉ: “Ngôn Uyển Cừ, em thật sự rất đáng yêu, anh phát hiện càng ngày anh càng có hứng thú với em.”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngồi lại nghiêm chỉnh, đừng có mà doạ cô ấy, cô ấy rốt cuộc đáng yêu ở chỗ nào, cô ấy sửa là được!
Ngay lúc này, điện thoại của Mặc Tử Quyết vang lên, Ngôn Tiểu Nặc liền nghe thấy giọng của anh ấy đột nhiên trở lên lạnh lùng: “Toàn là tiệc vớ vẩn, tôi không đi!” nói xong, anh ta liền vứt điện thoại sang một bên ôm chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc.
“Là việc công sao?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh cẩn trọng hỏi, tốt nhất là việc công mong anh ta sớm rời đi.
Khoé miệng của Mặc Tây Quyết hiện lên một nụ cười: “Em đang quan tâm anh sao?”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngậm chặt miệng lại.
“Phó Cảnh Thâm gọi điện tới nói có tiệc gia đình, tiệc gia đình anh ta thì liên quan gì đến anh.” Mặc Tử Quyết nhẹ nhàng nói.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, ngộ nhỡ Phó Cảnh Dao nổi máu lên nhắc đến cô thì cô không biết nên giải thích thế nào với Mặc Tử Quyết.
“Ngôn Uyển Cừ, anh đói rồi, đi nấu cơm cho anh ăn đi.” Mặc Tử Quyết nhẹ nhàng thơm lên tai cô.
Ngôn Tiểu Nặc chợt giật mình vội vàng nói: “Được, nhưng anh ôm em thế này em làm sao đi vào phòng bếp được?”
Mặc Tử Quyết vẫn không buông tay, đôi mắt sáng lên, “Em vừa hay nhắc nhở anh.”
Ngôn Tiểu Nặc thấy ánh mắt phát sáng của anh ấy có chút sợ hãi, “Em nhắc anh điều gì?”
“Anh ôm em đi, tiện xem em nấu cơm thế nào.” Mặc Tây Quyết không cần giải thích liền bế Ngôn Tiểu Nặc vào bếp rồi buông cô ấy xuống.
Ngôn Tiểu Nặc cúi xuống thấy đôi tay anh đang ôm gọn vào vòng eo của cô, cô chỉ cảm thấy toàn thấy mềm đi, “Anh ôm em thế này sao em có thể nấu cơm đây?”
“Không vội.” Mặc Tây Quyết cười, “Cứ từ từ, anh có thể đợi.”
“Không phải anh đói rồi sao?” Ngôn Tiểu Nặc nheo lông mày, người con trai này là đại danh từ mâu thuẫn sao?
“Ngôn Uyển Cừ, anh phát hiện em rất quan tâm đến anh.” Cằm của Mặc Tử Quyết chà vào đầu cô, mùi thơm nhẹ trên tóc cô làm anh cảm thấy rung động.
Ngôn Tiểu Nặc cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn đạp cho anh ta một cái, cô kiễng gót muốn mở cửa tủ trên đầu.
Tay cô chưa chạm vào cánh tủ thì Mặc Tử Quyết đã sớm mở cánh tủ ra rồi, một giọng trầm thấp vang lên trên đầu cô, “Em làm chỉ mất sức, để anh mở cho.”
Ngôn Tiểu Nặc đứng lặng đi rồi nghe thấy giọng anh ấy: “Em muốn lấy cái gì?”
“Súp lơ”
Mặc Tử Quyết tìm một hồi lâu rồi cầm một bó rau cải đưa cho cô, “Là cái này sao?”
Miệng của Ngôn Tiểu Nặc hé ra rồi lại đóng lại, mất một lúc mới nói: “Đây là rau cải.”
“Không phải đều là rau sao?” Mặc Tây Quyết bĩu môi rồi vứt bó rau vào chỗ cũ.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lườm anh ta một cái, ngước đầu lên tự tìm rồi nói: “Hoá ra chỉ sót lại mỗi rau cải rồi, em cần đi mua chút rau.”
“Mua rau?” Mặc Tây Quyết ngạc nhiên, “Để anh bảo quản gia Duy Đức chở một xe qua đây, em không cần phải ra ngoài nữa.”
Ngôn Tiểu Nặc không có gì để nói, “Chở một xe qua đây, ăn không hết để hỏng hết thì thật lãng phí.”
Mặc Tây Quyết nói: “Ở đây có phòng lạnh.”
Ngôn Tiểu Nặc cười bảo: “Rau phải ăn tươi mới ngon.” Nói xong, cô quay người ra bếp , chuẩn bị đi mua đồ.
“Em định đi đâu?” Mặc Tây Quyết vội vàng hỏi.
“Đi mua rau.” Ngôn Tiểu Nặc đang đứng trước cửa nhà thay giày, thì nhìn thấy Mặc Tây Quyết cũng đi tới thay giày, “Anh làm gì vậy?”
“Cùng em đi mua rau.” Mặc Tây Quyết đáp.
“Em tự đi được rồi,” Ngôn Tiểu Nặc đáp, “Em đi một lúc rồi về liền, ngay gần đây có một siêu thị.”
Mặc Tây Quyết đáp: “Anh phải đi cùng em, em lên lớp thôi mà cũng làm quần áo dính bẩn, chân tay vụng về, anh không yên tâm.”
Ngôn Tiểu Nặc mặt xị ra nhẫn nhịn.
“Đi thôi.” Mặc Tây Quyết chỉnh lại áo sơ mơ mi giơ tay ra kéo cô ôm vào lòng.
Ngôn Tiểu Nặc cứ thế bị anh ta ôm lên xe.
Xe chạy 5 phút đã tới siêu thị, Ngôn Tiểu Nặc đang cố gắng khống chế để không bị nôn ra ngoài thì nghe thấy giọng điệu chế bai của Mặc Tây Quyết: “Ở đây sao lại nhiều người thế này?”
“Siêu thị mà, hơn nữa bây giờ là buổi tối.” Ngôn Tiểu Nặc đáp rồi đi đẩy xe mua đồ.
“Em đẩy xe mua đồ làm gì?” Mặc Tây Quyết giống như một đứa trẻ hiếu kỳ hỏi:
“Để cho đồ vào trong xe.” Ngôn Tiểu Nặc rất có nhẫn nại.
“Vệ sĩ.” Mặc Tây Quyết hô một tiếng, lập tức có 10 người mặc vét đen xuất hiện.
Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi: “Làm cái gì thế này?”
“Đồ cứ để họ cầm, em không cần đẩy xe sẽ mệt đấy.” Mặc Tây Quyết nói rồi đẩy chiếc xe sang một bên.
Ngôn Tiểu Nặc thấy không ít người đang nhìn về phía chỗ cô, cô kéo tay áo của Mặc Tây Quyết, “Không cần đâu, chúng ta chỉ mua rau thôi mà, đồ cũng không nhiều.”
“Vậy cũng không được.” giọng của Mặc Tây Quyết chắc như đinh đóng cột, đôi mắt nhìn chăm chú vào khuy áo của cô, “Bình thường cơ thể đã gầy rồi ngộ nhỡ mệt ra đấy thì làm thế nào?”
“Thế mà anh còn muốn em nấu cơm?” Ngôn Tiểu Nặc không nhẫn nhịn được nữa đáp, nấu nướng mà không mệt à?
Mặc Tây Quyết cười: “Không còn cách nào khác, giờ anh chỉ hứng thú với tay nghề của em. Em yên tâm, cơm em nấu, anh sẽ ăn hết.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn lại sau lưng thấy những vệ sĩ giống như cái bức tường, mắt đổi hướng cười nói: “Mặc thiếu gia, cậu giúp em đẩy xe nhé.”
Mặc Tây Quyết không chút do dự nhìn Ngôn Tiểu Nặc , “Anh đẩy cái xe nhỏ này sao?”
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, chỉ về một đôi nam nữ đằng trước đáp: “Anh xem người ta đều là nam đẩy xe, nữ mua đồ đó thôi.”
Mặc Tây Quyết nhìn theo hướng của cô chỉ : “Tình nhân? Xem ra cũng không tệ.”
“Được, để anh đẩy xe.” Mặc Tây Quyết lấy chiếc xe vừa rồi Ngôn Tiểu Nặc đẩy kéo vào tay, nhìn Tiểu Ngôn nói: “Còn không đi sao?”
Mấy người vệ sĩ cúi đầu cố gắng nhịn cười.
“Các người rút lui hết đi.” Mặc Tây Quyết vẫy vẫy tay, vệ sĩ vội vàng rút lui.
Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ sẽ có một ngày Mặc Tây Quyết lại đi trong siêu thị đẩy xe chở đồ, chiếc xe chỉ cao đến eo của anh ấy, tư thái của anh ấy thật tao nhã kèm theo dáng vóc hoàn mỹ của anh ta, nhìn anh ấy trông thật đẹp trai, bên cạnh có không ít người đang nhìn anh ấy.
Trả trách nói đàn ông nội trợ đặc biệt đẹp trai, độ đẹp trai của Mặc Tây Quyết lại tăng thêm một cấp độ mới trong lòng Ngôn Tiểu Nặc.
“Rau tươi ở tầng dưới.” Ngôn Tiểu Nặc nói:
“Em không mua thêm gì sao?” Mặc Tây Quyết nhìn xung quanh, hàng hoá rất đa dạng, nhưng nhìn người con gái này dường như cô không có chút hứng thú gì hết.
“Những đồ khác tạm thời chưa dùng tới.” Ngôn Tiểu Nặc cười đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút ấm áp, người con trai này còn biết hỏi mình cần thêm gì.
Ánh mắt của Mặc Tây Quyết nhìn vào một chỗ, cằm hếch lên ra hiệu, đẳng kia có đi không?”
Ngôn Tiểu Nặc vừa nhìn đột nhiên mặt đỏ lên , “Đó là đồ lót!”
“Đi, anh đưa em đi chọn.” Mặc Tây Quyết kéo tay cô dẫn qua.
Ngôn Tiểu Nặc kéo tay anh lại: “Không cần đâu, ở nhà có rất nhiều rồi.” đồ ở nhà đều là hàng chất lượng cao, cô ấy còn chưa dùng đến.
“Thật không cần sao?” Mặc Tây Quyết trêu chọc nhìn cô, nhìn dáng vẻ sốt sắng của nha đầu này trông thật đáng yêu.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu liện tục,
“Những việc thế này về sau một mình em chọn là được rồi.” thật là xấu hổ chết đi được.
“Anh cũng không định đi.” Mặc Tây Quyết cười.
“Vậy anh còn hỏi em?” Ngôn Tiểu Nặc mở to đôi mắt.
“Chỉ là chọc em chút thôi, đừng tưởng là thật.” Mặc Tây Quyết nói xong đi về phía trước.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn dáng vóc cao lớn của anh, đồ biến thái.
“Ngôn Uyển Cừ, xuống dưới đi kiểu gì?” Mặc Tây Quyết quay đầu lại gọi cô.
Thân hình cao lớn của anh, đôi môi mỏng còn mang theo nụ cười nhẹ, Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh ấy đột nhiên phát hiện thế nào gọi là: “Một cười trăm vẻ thiên nhiên”.
Cô không nhịn được liền bật cười, Mặc Tây Quyết không hiểu: “Em cười gì vậy?”
“Một cười trăm vẻ thiên nhiên, “Cậu Mặc, câu thơ này miêu tả anh thật hay.”
“Ngôn Uyển Cừ! không có văn hoá thì đừng dùng thơ linh tinh!”
Bước vào thang máy xuống tầng, tầng dưới bán toàn đồ thực phẩm, một mùi tanh của cá toả ra, Mặc Tây Quyết bóp chặt mũi, nheo chặt lông mày, “Ở đây là nơi bán đồ ăn? vệ sinh lại bẩn thế này, thật là muốn phát nôn, giám đốc ở đây là ai? Anh phải tìm anh ta!”
Ngôn Tiểu Nặc bị giọng điệu bực giận của anh ta doạ phát sợ vội vàng kéo anh ta đi: “Đừng quản nữa, khu rau tươi ở ngay đằng trước.”
Mặc Tây Quyết không nhúc nhích, cầm điện thoại ra gọi điện cho quản gia Duy Đức: “Nói với giám đốc ở đây, bảo họ chuyển ngay món cá thối này đi, ngày mai để tôi còn thấy món cá thối này, tôi sẽ biến nơi này thành bãi rác.”
Ngôn Tiểu Nặc thấy mọi người xung quanh nhìn họ với ánh mắt khác lạ, khó khăn lắm mới đồng ý cho Mặc Tây Quyết cùng cô tới mua rau nhưng lại không lý giải nổi hành động của này, cô đành nói: “Bụng em đói rồi, chúng ta có thể mua xong đồ rồi về không?”
Cũng may cô không đi chợ rau, không thì Mặc Tây Quyết có thể dỡ toang chợ rau tại hiện trường.
Mặc Tây Quyết chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, đáp: “Vậy thì mau đi mua thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đưa anh đến khu rau tươi, nhanh chóng chọn vài món rau bỏ vào giỏ xe chở đồ rồi đi về phía quầy tính tiền.
“Chờ một chút.”
“Sao vậy?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, không phải anh ấy muốn mau chóng rồi khỏi đây sao?
Mặc Tây Quyết đi đến quầy để hoa quả, cầm lên vài hộp dâu tây để vào trong giỏ xe rồi nói: không phải em thích ăn dâu tây sao? Bây nhiêu đây đủ chưa?
“Sao anh lại biết em thích ăn dâu tây?”
Mặc Tây Quyết đáp: “Ngày trước em ở trong lâu đài ăn qua còn gì hơn nữa ăn không ít.”
Ngôn Tiểu Nặc thấy thần sắc nghiêm túc của anh, một góc nào đó trong lòng bỗng trở lên mềm mại, cô cười lên: “Chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi.”
Mặc Tây Quyết nhìn thấy nụ cười của cô, nhanh chóng cúi thấp đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, rồi anh thấy mặt cô đỏ ửng lên, mùi cá hôi khiến anh không thể chịu được vừa rồi dường như giờ cũng không đến nỗi khó chịu nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!