Chương 177
Ngôn Tiểu Nặc không nói được gì, ngay cả người giúp việc trong nhà nhìn thấy cô cũng phớt lờ cô, như thể cô là một tội nhân vậy, tránh cũng không được.
Phó Cảnh Thâm chặn đường cô lại, giọng nói trầm mặc và lạnh lùng: “Tôi biết ngay là miệng của cô như một con vịt, chết cũng không chịu nói.”
Ngôn Tiểu Nặc không muốn nói chuyện với con người này, nhẹ nhàng nói: “Mong anh tránh ra.”
“Ngôn Uyển Cừ, cô rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?” Phó Cảnh Thâm nheo mắt lại và ánh mặt giận dữ như muốn ăn sống nuốt tươi cô, “Đến tận bây giờ ngay cả một lời giải thích cô cũng không chịu nói sao?”
Ngôn Tiếu Nặc ngước đầu lên, nói lạnh nhạt: “Đến hôm nay, gia đình họ Phó các người vẫn đều cho rằng tôi có lỗi với. Phó Cảnh Dao, vậy còn gì để nói nữa chứ?”
Phó Cảnh Thâm không nghĩ tới răng Ngôn Tiểu Nặc lại có thái độ như vậy, gương mặt thanh tú đẹp trai tức đến nỗi sắp méo đi: “Cô thái độ gì thế!”
Ngôn Tiểu Nặc không trả lời anh, chỉ bước về phía cánh cổng, nhưng lại bị Phó Cảnh Thâm chặn lại.
“Phó Cảnh Thâm, anh bỏ tôi ra!” Tay của Ngôn Tiểu Nặc bị anh ta nắm chặt đến đau điếng đi, cô dùng hết sức lực để đẩy tay anh ta ra, trong lòng nghĩ sao Toàn Cơ có thể thích anh ta được chứ.
“Tôi từng nói, nếu như có một ngày, cô khiển em gái tôi đau lòng tổn thương, tôi quyết sẽ không tha cho cô.” Phó Cảnh Thâm không có ý buông tay Ngôn Tiểu Nặc ra, rồi nói từng chữ vào tai cô.
Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt, “Tuỳ anh thôi.”
“Buông cô ấy rai”
Hai người cùng quay đầu lại, không biết Mặc Tây Quyết quay lại từ khi nào, đôi mắt đen nhìn vào tay của Phó Cảnh Thâm, ánh mắt lạnh buốt đáng sợ.
Phó Cảnh Thâm thấy Mặc Tây Quyết tới mới buông Ngôn Tiểu Nặc ra.
Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc vào trong lòng, ánh mắt nhìn vào vệt đỏ trên tay của cô, rồi nói nhạt: “Phó Cảnh Thâm, nói lại lời anh vừa nói một lần nữa tôi xem nào.”
Phó Cảnh Thâm khẩy môi nói: “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô ấy”
“Được.” Mặc Tây Quyết đột nhiên cười lên, nhưng trong nụ cười đó khiến người ta cảm thấy sắc bén như một lưỡi kiếm, “Anh muốn gây rắc rối cho cô ấy, thì hãy bước qua tôi rồi hãy nói”
Phó Cảnh Thâm mắt trợn tròn lên, “Mặc Tây Quyết anh sẽ phải hối hận thôi!”
“Trong từ điển của Mặc Tây Quyết từ trước tới nay không có hai tử “hối hận”.
Nói rồi, anh dẫn theo Ngôn Tiểu Nặc rời khỏi nhà họ Phó.
Ngôn Tiểu Nặc lên xe của Mặc Tây Quyết, thấy anh bôi thuốc từng chút một cho cô, trong lòng lại suy nghĩ về cuộc nói chuyện của Mặc Tây Quyết và Phó Cảnh Thâm.
Cô giơ tay ra ôm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng nói: “Anh không có gì muốn hỏi em sao?”
Mặc Tây Quyết cất lọ thuốc bôi nheo lông mày hỏi cô: “Hỏi cái gì cơ?”
“Ví dụ như việc gia đình nhà họ Phó?”
“Không cần thiết”
Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, nắm chặt lấy tay của Mặc Tây Quyết và hỏi: “Tối nay anh có rảnh không?”
Trong ánh mắt của Mặc Tây Quyết tràn đầy ý cười đùa giỡn: “Có tối nào anh rảnh đâu?”
Ngôn Tiểu Nặc liếc nhìn tài xế ở ghế trước, mặt cô đỏ ửng lên véo Mặc Tây Quyết lấy một cái: “Không được phép nói linh tinh!”
Mặc Tây Quyết hôn lên trán cô, và cười: “Tối nay anh sẽ về sớm.”
Ngôn Tiểu Nặc cười và nói: “Được”
Thực ra cô muốn tối nay nói bí mật kia với anh, nếu như anh có thế hiểu cho cô thì thật tốt.
Cửa chính của nhà họ Phó.
Ngôn Uyển Cừ dừng xe đứng trước cổng nhà họ Phó, cô tháo chiếc kính râm xuống rồi bước vào cống của nhà họ Phó.
Những người giúp việc sớm đã nhận ra cô, đó là cô gái lân trước đã tặng Phó Cảnh Dao một dây chuyền bạc, nghĩ cô ta đến thăm cô nên không có một chút đề phòng nào cả.
Ngôn Uyển Cừ thuộc từng ngõ ngách ở đây và bước đến trước phòng của Phó Cảnh Dao, nhẹ nhàng gõ cửa.
Người mở cửa là bà Phó, bà có chút ngạc nhiên khi thấy Ngôn UYển Cừ tới: “Là cháu sao?”
“Cháu chào dì” Ngôn Uyển Cừ rất lễ phép chào hỏi, “Cháu nghe nói Cảnh Dao gặp chuyện nên đặc biệt đến thăm cô ấy”
Bà Phó rất cảm kích và nói: “Cảm ơn, rất hiếm cháu có lòng như vậy, Cảnh Dao ở bên trong, cháu đi gặp nó đi”
Ngôn Uyển Cừ cười nói với bà Phó: “Mong dì cứ yên tâm, cháu sẽ cố gắng khuyên cô ấy.”
“Vậy thì vất vả cho cháu rồi” Bà Phó bất lực thở dài một tiếng, và khoé mắt hiện lên sự mệt mỏi.
Ngôn Uyển Cừ rất chân thành nói: “Dì ạ, dì nên nghỉ ngơi đi ạ.”
Bà Phó gật đầu rồi rời đi.
Ngôn Uyển Cừ liếc nhìn Phó Cảnh Dao đang ngồi trên chiếc giường lớn một cái, trong ánh mắt hiện lên sự chế nhạo và sự kiêu hãnh của sự chiến thắng.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn, khi Phó Cảnh Dao nhìn thấy cô ta, gương mặt cô ta đã đổi sang biểu cảm đầy sự thông cảm và thương hại.
“Sao cô biết là tôi có chuyện?” Phó Cảnh Dao thấy gương mặt giống với gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc, trong lòng đột nhiên lại trỗi lên cảm giác ghê tởm trong lòng.
Ngôn Uyển Cừ bước vào rồi đóng cửa lại, nói nhẹ nhàng: “Trên đời này không có bức tường nào là không thông gió, hơn nữa khách đến đông như vậy, mọi người lại đều ở trong cảnh đó, cái gì cần biết cũng biết rồi.”
Phó Cảnh Dao cười lạnh nhạt nói: “Biết thì làm sao?Dù sao tôi cũng bị thua một cách thảm hại”
Ngôn Uyển Cừ cười nói: “Cô cứ thế mà nhận thua sao?”
“Không thì sao?” Trong ánh mắt của Phó Cảnh Dao loé lên sự không can tâm, “Trong mắt, trong tim Mặc Tây Quyết đều là cô ta, vừa rồi chút nữa vì cô ta mà muốn cắt đứt với nhà tôi!”
Nghĩ đến những lời mà anh cô đã kể với cô, trong lòng cô như dao cắt, càng hận Ngôn Tiểu Nặc đến tận xương tuỷ.
“Phụ nữ xảy ra chuyện mà chỉ biết trốn trong phòng khóc, mãi mãi chỉ là đồ bỏ đi” Ngôn Uyến Cừ khinh bỉ nhìn cô, giọng điệu đầy sắc sảo, “Cô cho rằng cô ở đây khóc than trời đất thì Mặc Tây Quyết vì điều này mà thay đổi quyết định sao? Cô có xem xem người nhà cô, ba mẹ cô, biểu cảm của họ như thế nào không? Còn Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc lại biểu cảm như thế nào?”
Những ngón tay của Phó Cảnh Dao nắm chặt lại rồi đánh xuống ga giường.
Ngôn Uyển Cừ dược đà thêm dầu vào lửa: “Tôi nghe nói, trước đây cô còn muốn đến tập đoàn Đế Quốc làm thực tập ở bộ Hậu Cần sao?”
Cơ thể Phó Cảnh Dao run lên, cho đến tận bây giờ cô không thể quên được sự sỉ nhục đó, cô ngước đầu lên hỏi Ngôn Uyển Cừ: “Cô muốn nói gì vậy?”
Ngôn Uyển Cừ từ trong túi xách lấy ra một tập tài liệu đưa cho cô, “Cô tự xem đi.”
Phó Cảnh Dao nhận lấy tập tài liệu, càng xem ánh mắt càng mở to ra, xem đến trang cuối cùng thì đôi tay cô run lên, nước mắt tuôn ra càng nhanh, gương mặt đầy hoài nghi nhìn Ngôn Uyển Cừ: “Những thứ này đều là thật sao?
Cô từ đâu mà có được vây? Sao cô lại biết rõ ràng như vậy?”
Ngôn Uyển Cừ lạnh lùng nhìn cô nói: “Vừa hay người thực tập sinh đó là bạn của tôi, Diệp Thành cô cũng biết,
tin tức rất nhanh nhạy, quản lý của tập đoàn Đế Quốc thường xuyên qua lại chỗ đó, sau ba tuần rượu, chuyện gì cô cũng có thể biết.”
Bàn tay của Phó Cảnh Dao thả ra, tập tài liệu rơi xuống đất bay khắp sàn nhà.
Ánh mắt của cô trống rỗng và mờ nhạt, giọng nói thờ thẫn: “Tôi cứ tưởng rằng, chính Mặc Tây Quyết xoá tên của tôi, đó là ý của anh, không ngờ rằng, là cô ta, cô ta làm chuyện xấu sau lưng tôi”
Hôm đó ở công viên, khi Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy dự định của cô, thần sắc rất không bình thường, hoá hoá từ lúc đó, cô ta đã đâm dao sau lưng tôi rồi!
Vì cảm giác tội lỗi đã toan tính với Ngôn Tiểu Nặc nên chính vì việc này mà mọi việc mới được bỏ qua.
Trong con mắt của Phó Cảnh Dao đột nhiên hiện lên ảnh mắt hận thù đáng sợ, cô đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt đi, nói với Ngôn Uyển Cừ: “Cô đến đây, chắc không chỉ để nói với tôi những chuyện này chứ?”
Ngôn Uyển Cừ thấy mục đích của cô ta đã thành cười đáp: “Cô rất thông minh”
Phó Cảnh Dao cười nhạt: “Cô chờ tôi một chút, tôi đi rửa lại mặt mũi rồi sẽ nói chuyện tiếp với cô.”
Ngôn Uyển Cừ không thể từ chối ngồi lên chiếc ghế sofa, nói nhẹ: “Cô nhanh một chút, đừng có mà chậm trễ việc chính.”
Dựa vào tính cách của Ngôn Tiểu Nặc, cô ấy không
thể không có động tĩnh gì với mọi việc xảy ra ngày hôm nay, nếu như cô ấy là người nói ra trước, nói hết sự thật với Mặc Tây Quyết, vậy thì hoàn toàn là hai chuyện khác nhau rồi.
Từ trước tới nay đều là nói thật nhẹ tội, hơn nữa Mặc Tây Quyết lại yêu cô như vậy!
Ngon Uyển Cừ nghe thấy tiếng nước chảy nhanh trong nhà tắm, đầu óc lại đang tính toán mưu mô, cô ta ập tức gửi một tin nhắn chô ba của cô ta.
Phó Cảnh Dao rửa mặt xong rồi bước ra, thay quần áo xong, người cô nhìn xinh đẹp tươi mới lên rất nhiều.
Ngôn Uyển Cừ cười nhạt: “Nhìn bộ dạng của cô lúc này tôi yên tâm rồi.”
Phó Cảnh Dao pha một cốc cà phê, không đáp mà hỏi lại: “Tôi rất muốn biết, sao cô lại không giúp người thân của cô, mà lại đến giúp tôi vậy?”
Ngôn Uyển Cừ nói nhẹ: “Thân thiết cái gì, chỉ toàn là đâm dao sau lựng tôi.”
Phó Cảnh Dao ngạc nhiên, “Cô ta phản bội lại cô?”
“Đâu chỉ có thế?” Ngôn Uyển Cừ sờ lên mặt cô, nói với Phó Cảnh Dao, “Tôi trông có giống cô ta không? Cô ta dựa vào điểm này mà cướp đi vị trí của tôi”
Phó Cảnh Dao chỉ cảm thấy như có tiếng sấm sét vang trên đầu cô, giọng nói ngạc nhiên: “Cô nói cái gì?”
Ngôn Uyển Cừ bước tới, nhận lấy cốc cà phê trong tay cô, đặt lên trên bàn, từ từ nói: “Thực ra, tôi mới là Ngôn Uyển Cừ, cô ta tên là Ngôn Tiểu Nặc”
Phó Cảnh Dao hít một hơi thật sâu nói: “Tôi biết rồi ”
“Ô?” Ngôn Uyển Cừ không nghĩ tới, “Cô biết sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!