Chương 20
Không dễ dàng chờ đến lúc điệu nhảy kết thúc, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy mồ hôi đầy tay, thở một hơi dài.
Lục Đình thấy vậy cười nhẹ: “Xin lỗi em, không nghĩ là em không biết nhảy thật.”
Ngôn Tiểu Nặc cười ngượng ngùng, “Em chưa học qua bao giờ.”
“Chưa học qua?” Lục Đình có chút ngạc nhiên, cô mặc bộ đồ đắt như vậy, lại có thể chưa học qua điệu nhảy giao hữu đơn giản nhất ?
Ngôn Tiểu Nặc nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Lục Đình, ánh mắt hơi nhắm lại, chân tay hơi bủn rủn.
“Không sao đâu, anh có thời gian dạy em.” Lục Đình cười một cách hiền hoà.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, ngước nhìn thấy đôi mắt hút hồn của Lục Đình, cô đứng hơi sững sờ, sau đó phản ứng lại: “Không cần đâu, Lục học trưởng, em không có năng khiếu học nhảy, nên không học đâu.”
Lục Đình cười mỉm: “Điệu nhảy này là đơn giản, không sao đâu.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn qua hướng khác, cô cúi đầu nói: “Ở đây nóng quá, em ra ngoài hóng chút gió.” Nói xong, cô không nhìn Lục Đình một cái quay người rời đi.
Lục Đình thấy dáng điệu vội vã rời đi của cô, vòng eo thon nhỏ thướt tha, những miếng kim cương trên váy cô phát sáng lấp lánh như có linh hồn biết nhảy múa, người anh bỗng nhiên thất thần.
Ngôn Tiểu Nặc bước vào trong vườn hoa, cây xanh đu đưa, những ánh đèn ngũ sắc sắc gắn trên cây, khung cảnh như đang bước trong dải ngân hà, những làn gió nhẹ thổi qua, hương hoa ngao ngát xao xuyến lòng người, Ngôn Tiểu Nặc thấy tâm trạng thoái mái lên rất nhiều.
“Khiêu vũ cùng Lục Đình cảm thấy thế nào?”
Ngôn Tiểu Nặc ghe thấy âm thanh này không buồn quay đầu, chỉ muốn mau rời đi.
“Cô đứng lại!” Ngôn Uyển Cừ đứng chắn trước mặt cô, lạnh lùng nhìn cô.
Ngôn Tiểu Nặc lùi về sau, đối với đứa em này, cô thật sự thất vọng tràn trề, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cô muốn gì? ”
Ngôn Uyển Cừ tiến lại gần, giọng nói trầm xuống tràn đầy uy hiếp: “Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô nên tránh xa Lục Đình ra.”
Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp mắt, “Cô là đồ thần kinh, tránh ra!”
“Tôi thần kinh? Cô cũng không nhìn lại mình xem, có tư cách gì mà dụ dỗ Lục Đình!” Ngôn Uyển Cừ nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn thứ rác rưởi, “Đồ rác rưởi thì phải có giác ngộ của kẻ rác rưởi.”
Ngôn Tiểu Nặc không thể nhìn được nữa cầm cốc hương cau ở bàn đặt bên cạnh hất lên đầu cô, một nhát đẩy cô ta ra, lạnh lùng nói: “Cô là người con gái của Lục Đình sao?”
Ngôn Uyển Cừ mở to miệng ra, gương mặt trang điểm đẹp đẽ của cô cùng bộ trang phục đắt đỏ của cô đều bị huỷ hoại bởi mùi hương cau, sắc mặt căm hận: “Cô giám hất nước vào tôi sao!”
“Sao tôi không dám! suy cho cùng cô cũng không phải là bạn gái của Lục Đình, còn dám ở đây kêu lảm nhảm! hay là cô muốn được gả vào nhà danh gia vọng tộc muốn đến phát điên rồi ?”
Ngôn Tiểu Nặc phản kháng lại.
“Cô …” Ngôn Uyển Cừ chỉ vào Ngôn Tiểu Nặc, toàn thân run lên.
Ngôn Tiểu Nặc hừm một tiếng rồi quay người đi.
“Cô quay lại cho tôi!” Ngôn Uyển Cừ giơ tay ra muốn túm lấy mái tóc dài của cô, nhưng trước mắt mờ lại, lúc nhìn lại lần nữa thì có hai vệ sĩ áo đen chặn lại trước mặt.
“Các người…” Ngôn Uyển Cừ lùi hai bước về sau.
“Không được phép làm thương cô Ngôn” Vệ sĩ tiến về phía trước một bước lạnh lùng nói.
Ngôn Uyển Cừ thấy hai vệ sĩ cao lớn trước mặt, cuối cùng cũng bị khí thế của họ doạ cho sợ mà bỏ chạy, Ngôn Tiểu Nặc thấy cảnh này, tâm trạng tham dự tiệc giao lưu cũng không còn nữa.
“Cô Ngôn , cô không sao chứ?” một người vệ sĩ hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Không sao, cảm ơn các anh.”
“Tuân lệnh của cậu chủ Mặc phải bảo vệ cô Ngôn mọi lúc mọi nơi, cô không cần khách sáo.” Vệ sĩ trả lời.
Ngôn Tiểu Nặc thẫn người đi, sau đó trong lòng như có thứ gì đó mềm mại hiện ra, một niềm vui nhẹ.
Cô gửi tin nhắn cho Phó Cảnh Dao nói với cô bản thân không được khoẻ nên về trước, sau đó đi đến cửa của khách sạn thì nhìn thấy xe của Mặc Tây Quyết, Ngôn Tiểu Nặc chấn tĩnh lại đi tới, là xe của Mặc Tây Quyết đang chờ cô, kính xe dần dần hạ xuống, gương mặt thanh tú đẹp trai của anh hiện ra trước mặt cô, “Tiệc giao lưu kết thúc rồi sao?”
“Chưa, chỉ là em có chút mệt muốn về trước.”
Mặc Tây Quyết mở cửa xe, ánh mắt cuốn hút: “Lên xe đi, chúng ta về thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc lên xe, có chút tò mò hỏi: “Sao anh lại ở đây? Không phải bảo buổi tối còn có việc sao?”
“Không phải em bảo anh là về sớm sao?” Mặc Tây Quyết ôm cô lên đùi của mình, nghịch tóc của cô nói.
Ngôn Tư Quyết đứng người.
Mặc Tây Quyết thấy cô không nói gì, ôm chặt cô vào lòng, giọng rất nhỏ nhẹ: “Sao vậy?”
Hương thơm nhẹ của anh lan toả quanh cô, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy lông mi dài của anh đang quét qua trên cổ cô làm cô không dám động đậy, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Về sớm như vậy, không làm ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?”
Mặc Tây Quyết ngước mắt nhìn cô một hồi.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy chỉ nhìn thấy đôi mắt của anh, ánh đèn trong xe rất tối, mà ánh mắt của anh lúc nhìn hướng về phía cô, cô cảm cảm giác tim đập tự do mỗi lúc một nhanh.
Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết chu ra cười đến nỗi làm cho ánh mắt đen của anh toát lên vẻ hiền hoà, “Anh có thể chắc chắn rằng em đang quan tâm anh.”
Ngôn Tiểu Nặc im lặng rồi sắc mặt cô dần dần đỏ lên.
“Những việc đó anh đều làm xong rồi.” Mặc Tây Quyết ghé vào tai cô nhẹ nhàng nói.
Ừm.” Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cô chỉ cảm thấy bản thân đang rất thích không gian hiện tại, trong chớp mắt đã về tới căn biệt thự Hằng An, Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc xuống xe.
Vừa vào nhà, Ngôn Tiểu Nặc liền cởi bỏ bộ trang phục trên người cô xuống, để cô ấy mặc một bộ trang phục trên tỷ vào bếp không biết ngày mai sẽ bị sét đánh.
Mặc Tây Quyết thấy dáng vẻ vội vàng của cô, trong lòng cảm giác ấp áp lướt qua: “Tối nay em cũng chưa ăn gì à?”
“Vâng, vẫn chưa, chỉ uống một chút nước hoa quả.” Ngôn Tiểu Nặc nói “Bữa tiệc chỉ có một chút hoa quả điểm tâm, em vẫn thích về nhà ăn hơn.”
Mặc Tây Quyết nhìn cô, nheo nheo lông mày, trong ánh mắt đen ấy có nét vui vẻ.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh ấy nhìn đến nỗi mặt đỏ lên, ậm ậm, ừ ừ nói: “Em, em đi nấu ăn đây.”
Nhìn cô dáng vẻ hấp tấp, khoé miệng của Mặc Tây Quyết không làm chủ được bật lên cười, anh đặt chiếc máy tính và quyển sổ ghi chép lên trên bàn ở phòng khách, xử lý một số công việc.
Tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc rất tốt, cô ở trong bếp làm mấy món ăn, còn nấu thêm bát mì rồi gọi Mặc Tây Quyết ra dùng cơm.
Mặc Tây Quyết gấp máy tính lại, đi tới thấy trên bàn bày đầy những thức ăn, tâm trạng vui không gì bằng, ngồi xuống rồi cầm đôi đũa lên.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi đối diện anh ăn mì từng miếng nhỏ một, đôi mắt dịu dàng, kèm theo nụ cười nhẹ nhàng.
Mặc Tây Quyết vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy cô, dưới ánh đèn vàng trong căn phòng ăn, đôi hàng mi ướt lệ động lòng của cô, trên gương mặt nhỏ có chút ánh sáng mờ nhạt làm anh bất giác quên cả ăn cơm.
Cảm nhận có người đang nhìn mình, cố ý thức được điều đó rồi ngẩng đầu lên trực tiếp chạm vào ánh mắt sâu thẩm của Mặc Tây Quyết, cô không biết điều gì xảy ra: “Sao vậy? thức ăn không ngon sao?”
“Ngon.” Mặc Tây Quyết có chút không tự chủ, cúi đầu xuống ăn tiếp. thực ra Ngôn Tiểu Nặc chỉ làm những món ăn bình dân hàng ngày, bình thường anh không ăn những món ăn dân thường như vậy, nhưng ăn món Ngôn Tiểu Nặc nấu anh như bị mê hoặc thèm khát vậy.
Ngôn Tiểu Nặc thấy biểu cảm bất giác của anh, tò mò gắp một miếng ngọn măng tây bỏ vào miệng, vị thanh nhẹ ngon miệng, không khó ăn mà.
Mặc Tây Quyết ăn xong, bỏ bát đũa xuống nhìn thấy trên ngón tay cô còn dính vết ố dầu, không những không cảm thấy phát ghê mà cảm thấy trong lòng có chút thương cô anh nói: “Sau này đừng nấu ăn nhiều như thế này.”
Ngôn Tiểu Nặc giật mình trong chốc lát phản ứng không kịp: “Cái gì?”
“Anh nói về sau không cần thiết phải nấu nhiều đồ ăn như này.” Mặc Tây Quyết dùng khăn ướt lau miệng nói xong rồi quay người vào phòng tập thể dục cho tiêu thức ăn.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi yên nhìn theo bóng hình sau lưng anh, trong lòng có chút trống rỗng, quả nhiên tay nghề nấu ăn của bản thân không ngon, anh ăn đồ
mình nấu chỉ là chút lạ miệng.
Cô nghĩ về sau nên nâng tay nghề nấu ăn cho tốt một chút.
Cô trở về phòng ngủ, mở đèn trần lên, xử lý một số bút ký trưa nay vẫn chưa làm xong.
Lúc Mặc Tây Quyết quay lại, thấy cô ấy ngồi một bên bàn, đầu cô hơi cúi xuống, dáng vẻ đẹp vẹn mười, đặc biệt là thần sắc của đôi mắt hoa đào thực sự rất chăm chú, không giống với vẻ ngoài yếu mềm hàng ngày.
Anh đột nhiên nhớ ra lời lúc sáng cô nói, cô cũng có giấc mơ.
Trong ánh mắt đen của Mặc Tây Quyết có một tia sáng vụt lên, anh bước vào phòng ngủ.
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy bước chân, quay đầu lại nhìn anh, Mặc Tây Quyết nói với cô: “Anh đi tắm cái đã, em cứ đọc sách tiếp đi.”
Nói xong, anh đi vào phòng tắm. Ngôn Tiểu Nặc “Ừm” một tiếng, cười đầu xử lý tiếp bút ký, tiện thể lấy những thứ hai ngày nay đã học ra xem lại một lượt. Sau khi sắp xếp xong đã đến 9:30 tối rồi.
Ngày mai cô còn phải đến viện để thăm bà ngoại, cô nên đi nghỉ sớm, ngồi dậy thay váy ngủ, vừa thay xong thì Mặc Tây Quyết đi ra.
Thấy cô ấy vừa thay đồ xong, Mặc Tây Quyết dịu dàng nói: “Em nên đi tắm trước đi, anh có việc cần phải xử lý cho xong.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Vâng, ngày mai em phải về nhà”
“Trước 7h tối phải về, không thì anh sẽ tự mình đến bắt em.” Giọng của Mặc Tây Quyết có chút lạnh lùng.
Ngôn Tiểu nặc cúi đầu đầu ý: “Em sẽ về đúng giờ.”
Mặc Tây Quyết gật đầu rồi rời khỏi phòng ngủ.
Lúc Ngôn Tiểu Nặc tắm xong bước ra, Mặc Tây Quyết vẫn chưa quay lại, cô tự nhiên cảm thấy khát nước, đến phòng khách rót nước uống.
Uống được hai gụm nước, cô phát hiện trong phòng sách truyền tới giọng của Mặc Tây Quyết.
“Bao giờ em mới quay về?”
“Ai dà, vội gì chứ, có phải là nhớ em rồi không?” là giọng nói đẹp mĩ miều của một cô gái.
“Ừm, khi nào em về?” giọng của Mặc Tây Quyết tràn đầy dịu dàng và chiều chuộng, điều này cô chưa từng được nghe qua.
Ngôn Tiểu Nặc không biết tại sao, trong lòng đau như kim châm, đôi bàn chân cô như đang mọc dễ vậy, đứng sững sờ tại đó.
“Cuối tháng này đi, nếu không được đầu tháng em sẽ về kịp.”
“Vậy ngày 30 quay về, anh đi đón em.” Giọng của Mặc Tây Quyết vẫn dịu dàng như vậy.
“Biết rồi, anh nên đi ngủ đi, chúc ngủ ngon, yêu anh!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!