Chương 212
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng lo lắng chạy đến nhà họ Phó, người làm đứng ở cửa đợi nhìn thấy má Ngôn Tiểu Nặc vừa đỏ vừa sưng thì bị dọa cho giật mình: “Cô Ngôn, cô bị sao vậy?”
“Tôi không sao, Cảnh Dao đâu?” Ngôn Tiểu Nặc không muốn nói nhiều với cô người làm, trực tiếp hỏi.
Cô người làm đáp: “Đang ở phòng khách để đợi cô Ngôn rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, cô người làm nhìn thấy bộ dạng của cô thê thảm thì vội vàng đi lấy một chiếc khăn ấm.
Người nhà họ Phó thấy bộ dạng Ngôn Tiểu Nặc như vậy thì đều ngấn người, nhất là viện sĩ Phó, vội vàng hỏi: “Tiểu Nặc, cháu làm sao vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc không nhắc đến cảnh ngộ của mình ở nhà họ Ngôn, vội hỏi: “Ông chủ Phó, ông bảo cháu đến đây rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”
Viện sĩ Phó thấy ánh mắt cô gấp gáp thì không hỏi nhiều nữa, chỉ ra lệnh cho người làm lấy khăn cho Ngôn Tiểu Nặc lau mặt.
“Tiểu Nặc cháu cứ ngồi xuống đi đã”. Viện sĩ Phó nói, sau đó nói với Phó Cảnh Dao, “Cháu nói với cô ấy đi”.
Phó Cảnh Dao cũng không vòng vo, trực tiếp nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, hôm nay Ngôn Uyển Cừ lại tìm tớ”.
Ngôn Tiểu Nặc đứng bật dậy hỏi: “Cô ta tìm cậu có việc gì?”
Phó Cảnh Dao nhẹ giọng nói: “Cô ta nói với tớ, muốn hạ độc bà ngoại cậu, hỏi tớ có thể tìm anh trai tớ để lấy thuốc độc không?”
Ngôn Tiểu Nặc sửng sốt lùi về phía sau, chân đập vào ghế sofa cứng ngắc phía sau, Phó Cảnh Dao liền đỡ lấy cô ấy, thấp giọng nói: “Tớ không đồng ý”.
“Nhưng tớ biết cô ta, cô ta nhất định sẽ dùng cách khác để lấy được thuốc độc”. Ngôn Tiểu Nặc bị dọa toàn thân run rẩy, cô nói, “Cảnh Dao, cậu có biết bà ngoại tớ bị đưa đi đâu rồi không?”
Phó Cảnh Dao liên tiếp gật đầu, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tớ biết, nhưng nơi đó thật sự rất nguy hiểm, xung quanh toàn là thuốc nổ, một khi Ngôn Uyển Cừ biết được thì hai người đều sẽ chết”.
Ngôn Tiểu Nặc trợn to mắt nhìn: “Thuốc nổ?” Phó Cảnh Dao cắn cắn môi, gật đầu nói: “Cô ta muốn lợi dụng tớ để lấy được thuốc độc, tớ liền vòng vo với cô ta, mới có được mấy thông tin này”.
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, bàn tay siết chặt lại với nhau.
Tập đoàn Đế Quốc, Mặc Tây Quyết đứng trước cửa sổ phòng làm việc, biểu cảm trầm trọng.
Quản gia Duy Đức vội vàng chạy vào, nói với Mặc Tây Quyết: “Cậu chủ, cách làm của cậu có hiệu quả rồi”.
Mặc Tây Quyết quay người sang, nhìn quản gia Duy Đức hỏi: “Việc làm đến đâu rồi?”
“Theo như cách của cậu, nhà họ Ngôn quả nhiên đã sai cô Ngôn nghĩ cách để lấy trộm phương án, cô Ngôn cũng làm theo rồi, hiện tại nhà họ Ngôn thất bại, đang định chó cắn đứt dây”. Quản gia Duy Đức nói: “Đến hôm nay nhà họ Ngôn thực sự loạn lên rồi, tôi đoán bọn họ nhất định sẽ xuống tay với bà ngoại cô Ngôn”.
Mặc Tây Quyết nói: “Trước khi bọn chúng thực hiện thì phải cứu bà ngoại của Ngôn Tiếu Nặc ra trước, đám thuốc nổ kia đã gỡ xong hết chưa?”
Quản gia Duy Đức gật gật đầu, “Đã gỡ hết rồi, lần này gỡ rất bí mật, nhà họ Ngôn không hề phát hiện ra”.
“Việc này không thế trì hoãn, cứu bà ngoại Ngôn Tiểu Nặc ra rồi lập tức đưa đến Saint Ladins, tôi đã nói với các bác sĩ bên đó bảo bọn họ chuẩn bị ổn thỏa”. Mặc Tây Quyết lại nói, “Ngôn Tiểu Nặc đang ở đâu?”
“Cô Ngôn đi đến nhà họ Phó, nhưng hiện tại nhà họ Phó toàn bộ giới nghiêm, chúng tôi không thăm dò được gì” Quản gia Duy Đức trả lời thành thật, “Phải đợi cô Ngôn từ nhà họ Phó ra ư?”
Mặc Tây Quyết lắc đầu: “Cô ấy ở nhà họ Phó sẽ không có chuyện gì, các người mau chóng đi cứu người đi, chậm chẽ sẽ sinh nhiều chuyện”.
“Vâng, chúng tôi đi ngay bây giờ”. Quản gia Duy Đức không dám chậm chẽ, vội vàng đi ngay.
Tuy nhiên, trong phòng khách nhà họ Phó, Ngôn Tiểu Nặc đã không còn giữ được bình tĩnh, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Viện sĩ Phó nhẹ nhàng nói: “Tôi đã phái người đi theo dõi Ngôn Uyển Cừ rồi, tin rằng sẽ sớm có tin tức thôi”. Dừng lại một chút, ông ấy lại nói với Phó Cảnh Thâm, “A Thâm, cháu am hiểu nhiều về thuốc độc chứ? Có loại thuốc giải nào vạn năng hay không?”
Phó Cảnh Thâm lắc lắc đầu nói: “Thành phần thuốc độc đều rất phức tạp, hơn nữa tính chất thuốc tương khắc, không thể dùng bừa được”.
Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt ngón tay, đứng dậy nói với Phó Cảnh Dao: “Bọn họ nhốt bà ngoại tớ ở đâu? Tớ muốn đi gặp bài.
Phó Cảnh Dao kinh sợ thất sắc: “Tiểu Nặc, ở đó có thuốc nổ đấy, cậu nhất định không được đi, nếu nhỡ không may, thì sẽ tan xương nát thịt đấy!”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, thần sắc kiên định: “Dù cho cuối cùng có phải cùng đến chỗ chết thì tớ cũng không thể vứt bỏ bà ngoại tớ được, tớ bắt buộc phải đi!
Viện sĩ Phó nói: “Tiếu Nặc, không thế kích động, đợi thêm một chút nữa, ít nhất phải lấy được thuốc giải rồi hãy đi”.
“Chúng ta thực sự có thể lấy được thuốc giải sao?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi, ánh mắt mang đầy mong đợi.
Phó Cảnh Thâm gật gật đầu, nói: “Tôi có một người bạn thân, kế nghiệp Trình Tử Diễm, tôi đã liên hệ với cậu ấy rồi, rất may cậu ấy cũng đang ở thành phố S”.
Đồ đệ của Trình Tử Diễm… Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhõm một chút, sau khi được diện kiến y thuật của Trình Tử Diễm, cô cảm thấy cũng có tia hy vọng.
“Vậy cậu ấy lúc nào có thể đưa thuốc giải cho chúng ta?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Y thuật của anh ấy có được không?”
Phó Cảnh Thâm gật gật đầu: “Cậu ấy là đồ đệ duy nhất của Trình Tử Diễm, bọn họ vừa là thây trò vừa và bố con”.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hỏi: “Trình Tử Diễm có vợ sao?”
“Không cớ”. Phó Cảnh Thâm lắc đầu, “Đối với người đồ đệ này, ông ấy coi như con, tất cả những gì ông ấy biết được đều truyền hết lại cho học trò”.
Ngôn Tiểu Nặc còn muốn nói gì đó, chỉ thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “A Thâm, cậu gọi tớ đến gấp như thế này là làm tớ mệt chết đấy biết không”.
Phó Cảnh Thâm vội vàng đi mở cửa, “Mạt ưu, cậu đến rồi, mau vào đi”.
Một người đàn ông tuổi xấp xỉ Phó Cảnh Thâm, vô cùng tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt, đầy linh hoạt, Ngôn Tiểu Nặc thấy anh ta thì liên hỏi: “Vị này là đồ để của Trình Tử Diễm phải không?”
“Xin chào, tôi tên là Đường Mạt Ưu”. Đường Mạt Ưu gật đầu với Ngôn Tiểu Nặc, “A Thâm nói với tôi rồi, cái này cho cổ”.
Anh ta đưa cho cô một chiếc bình nhỏ màu xanh rồi nói: “Cho bà ấy uống ngay lập tức”. Ngôn Tiểu Nặc nói một câu: “Cảm ơn”. Rồi cùng Phó Cảnh Dao xuất phát.
Phó Cảnh Thâm nói: “Tôi đi cùng hai người, chỗ đó rất nguy hiểm”. Quay đầu nói với Đường Mạt Ưu, “Cậu cùng đi cùng đi”.
“Tớ?” Đường Mạt Ưu trợn to mắt nhìn, “Tớ đi cùng bọn cậu?”
“Mau đi đi!” Phó Cảnh Thâm kéo lấy cổ tay Đường Mạt Ưu lôi anh ta lên xe, “Cậu cái gì cũng biết, đừng từ chối. Đường Mạt Ưu bĩu môi, “Bổ tớ mà biết thì tớ gặp họa chắc rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Chỗ đó cách xa đây không? Phải bao lâu mới đến được?”
Phó Cảnh Thâm nghĩ nghĩ rồi nói: “Khoảng nửa tiếng ngồi xe”.
“Hy vọng chúng ta đến kịp”. Ngôn Tiểu Nặc không biết tại sao, tim cô cứ đập thình thịch thình thịch, ngồi cũng không yên, mồ hôi lạnh cứ từng lớp từng lớp tuôn ra.
Đường Mạt Ưu nhìn Ngôn Tiểu Nặc, nghĩ một chút, rồi lấy một viên thuốc từ trong túi đeo trên người ra đưa cho cô: “Ăn cái này đi, tôi sợ cô sẽ bị bệnh tim mất”.
Ngôn Tiểu Nặc đón lấy viên thuốc, nuốt xuống, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nói với Đường Mạt Ưu: “Cảm ơn anh Đường, khiến anh cũng phải mạo hiểm rồi”.
Đường Mạt Ưu cười cười, nụ cười sảng khoái như ánh mặt trời: “Chỗ đó không phải có thuốc nổ à? Đem theo tôi thì mấy thứ ấy không thành vấn đề nữa”.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hỏi: “Anh Đường không phải bác sĩ à? Lại còn biết cả cái này nữa?”
“Chú Dục và chú An Mặc dạy cho tôi”. Đường Mạt Ưu cười nói, “Tôi là chuyên gia đây”.
Ngôn Tiểu Nặc đối với hai cái tên bất chợt xuất hiện ấy rất xa lạ, không biết nên trả lời thế nào.
Đường Mạt Ưu cũng không để ý, rồi nói: “Chú Dục và bố tôi ở Iceland, còn chú An Mặc ở thành phố A, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu với cô”.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ, có thể dạy dỗ ra một người tài năng như Đường Mạt Ưu thì chắc chắn không phải dạng ếch ngồi đáy giếng, cô gật gật đầu: “Cảm ơn”.
“Không cần căng thẳng như vậy, có thuốc giải của tôi, đảm bảo cô thuận lợi giải độc”. Đường Mạt Ưu nói, “A Thâm, cậu lái nhanh lên một chút, giải độc là không thể chậm trễ”.
Tim Ngôn Tiểu Nặc lại bị nhấc lên, hỏi: “Nếu không cẩn thận bị chậm chễ, hậu quả sẽ như thế nào?”
Nụ cười trên gương mặt Đường Mạt Ưu đột nhiên biến mất, rồi nói: “Vậy thì thực sự không còn cách nào khác”. Móng tay Ngôn Tiểu Nặc bấm mạnh xuống ghế ngồi. Phó Cảnh Thâm tăng tốc lên nhanh nhất, cuối cùng đã đến được nơi đó trong hai mươi phút.
Ngôn Tiểu Nặc xuống xe thì muốn đi ngay vào bên trong, nhưng lại bị Đường Mạt Ưu giữ lại, “Tôi đi trước, cô ra phía sau đi”.
Lúc này cô không dám thể hiện, liên nói một câu: “Anh cũng cẩn thận đấy”. Sau đó thì ngoan ngoãn đi ra phía sau.
Đường Mạt Ưu rất nhanh liền phán đoán ra được, vẫy vây tay: “A Thâm, thuốc nổ ở đây đều được gỡ hết rồi”.
Phó Cảnh Thâm trợn to mắt: “Cậu nói gì? Đều được gỡ hết rồi?”
Đường Mạt Ưu gật gật đầu, nói: “Tớ cảm thấy không sai đâu”. Sau đó anh ta nhìn vào bên trong căn nhà, “Các cậu mau vào đi, tớ ở ngoài xem xét lại”.
Lời của anh ta còn chưa nói hết thì Ngôn Tiếu Nặc đã lập tức xông vào.
Phó Cảnh Thâm đạp cửa bật ra, Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy tiếng nạp đạn, nhưng căn phòng này trống rỗng, làm gì có bóng dáng của bà ngoại?
“Chẳng lẽ Ngôn Uyển Cừ đã chuyển người đi rồi sao?” Phó Cảnh Dao nhìn xung quanh rồi nói.
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, “Không phải là Ngôn Uyển Cừ, nếu không cô ra gỡ thuốc nổ làm gì?”
Phó Cảnh Thâm thấy cũng có lý, nhíu mày nói: “Rốt cuộc là ai đã đem bà ngoại cô đi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!