Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết

Chương 225

Cơ thể của Phó Cảnh Dao sững lại một lúc, sau đó giơ tay lên ông chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc: “Cậu phải bảo trọng, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ.”

Giọng nói của cô ấy mang đậm sự tiếc nuối, khiến cho trái tim của Ngôn Tiểu Nặc càng thêm khó chịu hơn, cô gật nhẹ đầu: “Tớ biết rồi, cậu cũng bảo trọng.”

Phó Cảnh Dao buông Ngôn Tiểu Nặc ra, lại nhẹ giọng nói với cô: “Có một vài chuyện, cậu vẫn nên để cho nó qua đi, hãy trân trọng hiện tại.”

Ngôn Tiểu Nặc biết rõ ý của Phó Cảnh Dao, nhưng mà cô không nói gì cả, đáy mắt hơi lóe lên, cô gật đầu: “Tớ hiểu ý của cậu rồi.”

Phó Cảnh Dao thở dài một hơi, chỉ có thể nói lời hay: “Lần sau tớ trở về sẽ mang về cho cậu những tài liệu mới nhất”

Ngôn Tiểu Nặc cũng cười: “Ok nha”

Từ nhà họ Phó ra, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút mệt mỏi. Sau khi quay trở về lâu đài, đang muốn đi nghỉ ngơi thì quản gia Duy Đức bước về phía cô.

“Quản gia Duy Đức, ông có chuyện gì sao?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng hỏi.

Quản gia Duy Đức thở dài một hơi, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, chúng ta tới phòng khách nói chuyện.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy thân sắc của ông ấy nghiêm trọng, cho nên càng nhận định ông ấy có chuyện quan trọng cần nói với mình, cô gật đầu, rồi lập tức đi tới phòng khách.

Trong phòng khách, còn có cả Mặc Tây Quyết đang ngồi đó đợi cô.

Ngôn Tiểu Nặc bước tới, thuốc ở trên vai của Mặc Tây Quyết đã được thay rồi. Anh đang xem báo của ngày hôm nay, nhìn thấy cô bước tới, anh gấp báo lại, bưng cốc trà lên uống.

“Nói với Phó Cảnh Dao những chuyện gì vậy?” Mặc Tây Quyết uống một ngụm trà rôi hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Cô ấy phải tới học viện thiết kế Milan, bảo rằng lúc trở về sẽ đem về cho em những tư liệu mới nhất”

Mặc Tây Quyết hơi cười, vẫy tay với quản gia Duy Đức, rồi chỉ chỗ đối diện mình: “Ông ngồi xuống đây nói chuyện.”

Quản gia Duy Đức do dự, sau đó gật đầu: “Cảm ơn cậu chủ.” Rồi ngồi xuống nửa chiếc ghế sô pha.

Ngôn Tiểu Nặc bị bối rối trước khí thế này, trong lòng cô càng thêm lo lắng hơn.

Quản gia Duy Đức nói: “Cô Ngôn tôi cũng không vòng vo nữa, mấy ngày nay tôi vẫn luôn bận rộn với chuyện tài sản của tập đoàn Diệu Hoa, tôi cảm thấy chuyện này cần phải báo cáo với cô”

Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngồi thẳng người dậy, hỏi: “Quản gia Duy Đức, vậy bây giờ thế nào rôi?”

Quản gia Duy Đức hít sâu một hơi: “Bởi vì sự việc lần trước, cho nên bây giờ vốn đầu tư có thế xoay vòng của Diệu Hoa đang bị cạn kiệt, với cả thêm một vài món nợ từ nước ngoài, quan trọng nhất là…”

Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy thế trái tim cũng xoắn hết cả lên, cô vội hỏi: “Làm sao?”

Quản gia Duy Đức nhìn Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết gật đầu với ông ấy, lúc này ông ấy mới nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Không lâu trước đây, căn nhà lúc cô và bà Lâm Nam Âm còn ở Liên Sơn, đã bị Diệu Hoa chuyển cho người khác rồi.”

Tiếng “Lộp bộp” vang lên, Ngôn Tiểu Nặc đứng mạnh dậy, túi xách đang ở trên đầu gối rơi xuống đất. Vẻ mặt của cô trắng như tờ giấy, giọng nói hoảng loạn: “Sao có thể? Rõ ràng chưa đưa sổ đỏ cho họ mà”

Quản gia Duy Đức trầm mặc một lúc, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Bà Lâm Nam Âm đưa cho ông ta, chỉ vì không muốn ông ta làm khó cô, không ngờ rằng…”

Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt bàn tay của mình, không cách nào làm dịu đi những con sóng đang cuồn cuộn ở trong lòng.

Mặc Tây Quyết nói với quản gia Duy Đức: “Nói xong rồi thì đi làm gì thì đi đi”

Trong phòng khách không còn lại ai, Mặc Tây Quyết đứng dậy kéo Ngôn Tiểu Nặc vào trong lòng, xoa đầu của cô và nói: “Ngôi nhà đó anh đã chuộc lại cho em rồi” Nói xong, anh đưa cho cô một phong thư: “Cái này cho em.”

Vẻ mặt của Ngôn Tiểu Nặc giảm bớt hơn, cô nhận lấy phong thư từ tay Mặc Tây Quyết, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh, Mặc Tây Quyết.”

Mặc Tây Quyết kéo cô ngồi xuống, giọng nói dịu dàng và quan tâm: “Em dự định xử lý căn nhà này như thế nào?”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi một lúc rồi nói với Mặc Tây Quyết: “Em sẽ tới xem một chút, dù sao thì lâu rồi cũng không quay trở lại”

Mặc tây Quyết không chút do dự đồng ý, sau đó đứng dậy.

Ngôn Tiểu Nặc có chút kinh ngạc hỏi: “Mặc Tây Quyết, em tự đi là được rồi, trên người anh vẫn còn vết thương…”

Mặc Tây Quyết lắc đầu: “Anh đi cùng em” Nói xong anh giơ tay nắm lấy tay cô.

Trái tim của Ngôn Tiểu Nặc khẽ động, cô nhìn đôi mắt đen nháy của Mặc Tây Quyết. Ánh mắt của anh bình tĩnh, trong đôi mắt có một loại ngọt ngào khiến người khác nghẹt thở.

Giọng nói của cô rất dịu dàng: “Vậy chúng ta cùng đi.”

Mặc Tây Quyết lập tức kêu xe, và cùng Ngôn Tiểu Nặc lên xe.

Bởi vì trên người Mặc Tây Quyết có vết thương, cho nên trên xe đã lắp đặt hệ thống chống sốc, đó là một căn nhà trong xe. Ngôn Tiểu Nặc nhìn cách bố trí ở bên trong cũng hơi gật đầu. Mặc tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở đầu giường, nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ.

“Ngôn Tiểu Nặc” Mặc Tây Quyết gọi cô một tiếng: “Em đang nghĩ cái gì?”

“Nghĩ tới bà ngoại.” Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn trả lời, có giọt nước mắt lóe lên trong đôi mắt của cô. Giọng cô nhẹ như âm thanh mèo kêu: “Trong cái sản nhỏ đó có ký ức của em và bà ngoại, đó là nơi mà em lớn lên, đối với em mà nói, nó có một ý nghĩa rất lớn.”

“Kể từ khi tập đoàn Diệu Hoa xảy ra vấn đề về tài chính, cậu vẫn luôn muốn nhà của ông ngoại, bà ngoại rất muốn đưa cho cậu, nhưng mà em cản lại, khiến cho cậu không từ thủ đoạn để đạt được.”

“Bây giờ nghĩ lại, có lẽ em không nên làm như vậy. Mọi việc cũng sẽ không rơi tới bước đường này, bà ngoại cũng sẽ không xảy ra chuyện.”

Lời nói của cô đột nhiên dừng lại, bởi vì Mặc tây Quyết nằm lấy tay cô, giọng nói của anh trâm thấp: “Nếu như cho em một cơ hội nữa em vẫn sẽ ngăn cản cậu em cướp lấy số đỏ. Mà giữa chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị người khác quấy rối. Tất cả mọi thứ, đều không thể trách em, cũng không thể trách bất cứ ai.”

Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy lời của Mặc Tây Quyết thì hơi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: ‘Nếu như có thể, em thật sự hi vọng sẽ không gặp anh. Tất cả mọi thứ đều chỉ là một giấc mộng, mộng tỉnh lại, thì chỉ là một chút u sầu mà thôi…

Lời của cô vẫn chưa kịp nói xong đã bị Mặc Tây Quyết hôn lên môi.

Nụ hôn dài và sâu, Ngôn Tiểu Nặc bị Mặc tây Quyết ôm chặt vào trong lòng. Bị anh ôm, không thể trốn chạy được.

Đôi mắt đen nháy của Mặc Tây Quyết như một vì sao, đôi môi mỏng cong lên, giọng nói cứng rắn: “Anh không cho phép em nói những lời này. Gặp được em là chuyện may mắn nhất của anh. Anh không cho phép em nói nguyện rằng từ trước tới giờ không gặp anh, nguyện rằng từ trước tới giờ chỉ là một giấc mơ”

Ngôn Tiểu Nặc sững sờ nhìn Mặc Tây Quyết, không biết phải nói cái gì. Nhiều ngày như vậy rồi, trong lòng cô vẫn không bị lung lay. Nhưng mà vết thương trên vai của Mặc Tây Quyết khiến cho cô do dự.

Mặc Tây Quyết biết tâm tư của cô, anh giơ tay lên xoa trán của cô, dịu dàng nói: “Em cũng mệt rồi, còn hai giờ nữa mới tới Liên Sơn. Hay là em nghỉ ngơi trước đi, tới nơi anh sẽ gọi em.”

Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy ngượng ngùng, cô gật đầu với Mặc Tây Quyết: “Ừm, em ngủ một lúc”

Mặc Tây Quyết cúi người xuống hôn lên môi cô một cái. Quấn cô thật chặt bằng một chiếc chăn mỏng, sau đó dựa người vào đầu giường chợp mắt.

Khi tới Liên Sơn, Mặc tây Quyết nhẹ gọi Ngôn Tiểu Nặc dậy: “Dậy đi, tới rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc mở mắt ra, lập tức ngôi dậy: “Tới rồi sao?”

Mặc Tây Quyết gật đầu, đứng dậy nói: “Ừm, dậy rửa mặt đi, chúng ta xuống xe”

Ngôn Tiểu Nặc không nghe lời anh, cô vội vàng đi xuống xe, Mặc Tây Quyết chỉ có thể đi theo cô.

Cánh cống lớn của ngôi nhà vẫn đóng chặt, Ngôn tiểu Nặc lấy chìa khóa ra mở cổng.

Trong sân được quét dọn sạch sẽ một lượt, bởi vì mấy ngày rồi không có ai ở, lại là buổi sáng mùa xuân nữa cho nên có hơi thở lạnh lẽo thổi qua.

Ngôn Tiểu Nặc bước từ từ vào trong sân, nhìn thấy cây hoa tố tữ ở góc tường, nước mắt không kìm được rơi xuống.

“Anh đoán em sẽ tới đây.” Mặc Tây Quyết đột nhiên mở miệng: “Cho nên đã sai người quét dọn sạch sẽ. Một ngọn cỏ một gốc cây ở đây đều không động vào.”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh”

“Em đừng khóc chính là đang cảm ơn anh rồi” Mặc Tây Quyết giơ tay xoa gương mặt nhỏ bé của cô.

Lông mi của Ngôn Tiểu Nặc chớp lại, cô bước lên phía trước hai bước đẩy cửa ra.

Bàn ghế ở hên trong vẫn như thế, giống hệt với kiểu dáng mà lúc cô rời đi.

“Cánh cửa sổ hoa này là do năm ngoái em và bà ngoại còn có cả Dì Lữ nữa đã cùng nhau dán lên.” Bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc đưa lên vuốt ve chiếc cửa sổ hoa màu đỏ, trong lời nói mang theo sự hoài niệm.

Mặc Tây Quyết không lên tiếng làm phiên cô mà yên tĩnh đứng ở đó. ở đây không thể bằng được nhà họ Mặc, nhưng mà Mặc Tây Quyết lại cảm nhận được hơi thở ấm cúng dịu dàng của gia đình.

Chiếc bàn vuông đã rất cũ nhưng mà lại được đánh bóng rất sáng. Ở giữa bàn là một ấm trà bằng gốm rất bình thường nhưng mà được rửa sạch sẽ khô ráo. Ngay cả tay cầm ấm trà cũng rất mịn và bóng.

Mặc Tây Quyết rũ mắt xuống nhìn dáng người mảnh khảnh đang đứng trước cửa sổ, anh bước tới và đặt tay lên vai cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement