Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết

Chương 247

Đầu bếp Quý lập tức cười nói: “Đó cũng chẳng phải là muốn nghe ý kiến của cô và thầy giáo Lục sao?”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ cười: “Ý của đầu bếp Quý tôi hiểu, tranh của Tiểu Đồng tôi xem cũng thấy rất tốt, nỗ lực của trẻ nhỏ thường sẽ được đền đáp” Một cô bé từ nhỏ đã phải lớn lên trong một gia đình đơn thân mà có thể vẽ được một bức tranh như vậy, chứng tỏ nội tâm cô bé vẫn rất tích cực và lạc quan.

Ngôn Tiểu Nặc không chỉ thích, mà còn đánh giá cao những đứa trẻ như vậy.

Đầu bếp Quý nghe xong vẻ mặt vô cùng vui mừng: “Cảm ơn cô giáo Ngôn đã nâng đỡ con bé, thật sự cảm ơn côi”

Ngôn Tiếu Nặc chỉ mỉm cười không đáp lại, lúc này Lục Đình cũng bước tới chỗ cô.

Đầu bếp Quý thấy Lục Đình tới liền cười với Ngôn Tiếu Nặc: “Cô giáo Ngôn, tôi đi lấy súp rau cải tới ”

Ngôn Tiếu Nặc gật đầu cười: “Được.” Lục Đình nhìn bóng lưng đầu bếp Quý, quay sang hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Anh ta cũng tới đánh tiếng với em à?”

Ngôn Tiếu Nặc cười nói: “Thật trùng hợp, cháu gái Tiểu Đồng của anh ta là tác giả của bức tranh Cá chép hoa sen mà em nhìn trúng.”

“ÖÔ” Lục Đình hơi kinh ngạc mỉm cười: “Anh vừa nhìn thấy hiệu trưởng tới, chúng ta cùng đến đưa tranh cho bà ấy xem đi”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Cũng được, em ở đây cũng không thoải mái lắm.”

“Vậy đi thôi.” Lục Đình nhẹ nhàng nói.

Hiệu trưởng đang ở phòng làm việc đợi Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình, thấy hai người cùng bước vào, khuôn mặt bà hiện lên một nụ cười dịu dàng: “Lại đây, mau ngồi đi”

Lục Đình đưa tranh cho hiệu trưởng rồi nói: “Hiệu trưởng, đây là những bức tranh cuối cùng được chọn, bà xem xem.”

Hiệu trưởng lập tức nhận lấy mấy bức vẽ, mỉm cười nói: “Nhanh như vậy đã xong, hai người vất vả rồi ”

“Cuộc thi đã ở ngay trước mắt rồi, sớm một chút sẽ tốt hơn” Ngôn Tiểu Nặc khẽ cười nói.

Hiệu trưởng gật đầu, nói với họ: “Hai người mau ngồi đi, để tôi xem kỹ bức vẽ này”

Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình liên ngồi xuống sofa, chờ quyết định cuối cùng của hiệu trưởng.

Hiệu trưởng xem đi xem lại ba bức tranh, cuối cùng nói: “Ba bức này đều rất tốt, nhưng tôi cảm thấy bức phác thảo và bức tranh Trung Hoa này là được nhất”

Những bức được chọn tham gia thi là tranh của Tiểu Đồng và Hiên Hiên.

Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình nhìn nhau, trùng hợp vậy sao?

Bất luận thế nào thì kết quả này cũng rất tốt.

Một ý nghĩ vừa lóe lên, Lục Đình nói: “Tôi và Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy hai bức này rất đẹp.”

“Vậy thì tốt quá rồi” Hiệu trưởng mỉm cười: “Giờ tôi đi gửi tranh, còn có thể lọt vào vòng trong hay không phải xem sự may mắn của bọn trẻ. Có điều, hai người thân là giáo viên của chúng, nếu may mắn được đi tiếp, sau cuộc thi này vẫn nên giúp đỡ chúng nhiều hơn mới được”

Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng tiếp lời: “Xem hiệu trưởng nói kìa, đây là chức trách của tôi mà, bà yên tâm”

Lục Đình cũng nói: “Hiệu trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức”

Kết quả sau đó rất thuận lợi, Hiên Hiên và Tiểu Đồng đều lọt vào vòng trong, không những vậy còn đạt kết quả cực kì tốt.

Với kết quả này, Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình đều vô cùng mừng rỡ.

Lục Đình phụ trách tranh của Hiên Hiên, còn Ngôn Tiểu Nặc dĩ nhiên là chịu trách nhiệm tranh của Tiểu Đồng.

Ngoài việc lên lớp, Lục Đình còn muốn phụ đạo một thầy một trò cho Hiên Hiên, vết thương trên tay trái cũng vì thế mà lâu lành hơn.

Ngôn Tiểu Nặc không biết gì về việc này.

Hôm nay sau khi Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình tan lớp, muốn đưa Hiên Hiên và Tiểu Đồng tới phòng làm việc hướng dẫn thêm thì nghe giọng nói hoảng hốt của đầu bếp Quý: “Không được rồi, có vài nhân vật lớn đang ở bên ngoài!”

Nhân vật lớn?

Ngôn Tiểu Nặc cau mày, nói với Tiểu Đồng và Hiên Hiên: “Các em tới phòng của cô trước đi, lát nữa cô sẽ tới.”

Tiểu Đồng và Hiên Hiên ngoan ngoãn đến phòng làm việc của Ngôn Tiểu Nặc.

Có hai chiếc xe sang trọng đỗ bên ngoài cổng, một chiếc Rolls Royce và một chiếc Bugatii.

Bà Lục từ chiếc Rolls Royce bước xuống, Ngôn Tiểu Nặc thấy mặt Lục Đình hơi biến sắc.

“Mẹ” Lục Đình bước lên vài bước, gọi bà Lục một tiếng.

Bà Lục không đáp lại, lập tức kéo tay áo trái của Lục Đình lên, để lộ ra một miếng băng gạc dày. Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi lạnh: “Lục Đình, anh bị sao thế?”

“Làm sao? Chẳng lẽ cô không biết?” Bà Lục thấy vẻ kinh ngạc không hay biết gì của Ngôn Tiểu Nặc thì càng tức giận: “Nếu không phải nó đưa cô chạy tới nơi quái quỷ này…

“Mẹ à!” Lục Đình vội vàng cắt ngang lời bà, rồi lắc đầu: “Đừng nói gì nữa, không liên quan đến chuyện của Tiểu Nặc”

“Không liên quan đến nó?” Bà Lục chỉ Ngôn Tiểu Nặc nói: “Nếu không phải thì tại sao Mặc Tây Quyết lại tới chỗ này, con sao có thể bị như thế này được?”

Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt, Mặc Tây Quyết tới sao? Anh tới đây khi nào vậy?

Cửa chiếc Bugatti mở ra, Mặc Tây Quyết từ trên xe bước xuống, đầu bếp Quý thấy anh thì vô cùng kinh ngạc, sau đó liền nép vào tường.

Cậu thanh niên trẻ này, tuổi tác rõ ràng tương đương Lục Đình nhưng lại đẹp trai mê người, khí chất đủ mạnh để lấn át mọi thứ.

Bên cạnh Mặc Tây Quyết là một người đàn ông trung niên cũng rất phong độ.

Người đàn ông trung niên cực kì anh tuấn, nhưng không giống Lục Đình và Mặc Tây Quyết, vẻ anh tuấn của ông có chút ngay thẳng, trầm ổn mà độ lượng, như biển lớn có thể bao dung được tất cả.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết, câu đầu tiên cô hỏi chính là: “Vết thương trên tay Lục Đình là do anh làm à?”

Sắc mặt Mặc Tây Quyết luôn lạnh lùng, thờ ơ nói: “Tay của hắn không thức thời, dám động vào tay của em, anh không bẻ gãy nó là rộng lượng lắm rồi.”

Ngôn Tiếu Nặc thấy bộ dạng cao cao tự đại của anh, tức giận nói: “Ở đây là trường mầm non, mời anh ra ngoài” Mặc Tây Quyết nhướn mày, lạnh lùng nói: “Em cũng không phải hiệu trưởng, không đến lượt em nói.”

“Anh!” Ngôn Tiểu Nặc tức đến mức không nói nên lời.

“Cô gái trẻ này.” Người đàn ông trung niên lên tiếng, giọng nói êm dịu: “Mới gặp không nên cãi nhau, để tôi xem vết thương của cậu Lục thế nào”

Bà Lục nhanh chóng nói với ông ấy: “Ông Trình, ông nhất định phải chữa khỏi cho Lục Đình”

“Bà Lục yên tâm, tôi đã tới đây rồi, tất nhiên sẽ làm hết sức mình” Trình Tử Diễm nói chuyện vô cùng ôn hòa, sau đó nói với Lục Đình: “Cậu Lục, tôi là Trình Tử Diễm, tới đây tôi xem vết thương của cậu nào.”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn Trình Tử Diễm, cô chưa từng nghĩ tới mình ở nơi này lại được gặp Trình Tử Diễm trong lời đồn.

Trình Tử Diễm để ý vẻ ngạc nhiên của Ngôn Tiểu Nặc, nhìn cô một lúc, nói: “Cô thật giống cô ấy, hi vọng cô cũng có một nơi để trở về tốt như cô ấy” Nói xong ông nhìn Mặc Tây Quyết.

“Đó là ai?” Ngôn Tiểu Nặc không kìm được hỏi.

Trình Tử Diễm từ ôn hòa biến thành dịu dàng: “Một người bạn cũ, cô gái, có gì từ từ nói, tôi và cậu Lục, bà Lục ra ngoài trước.”

Trong sân trường mẫu giáo chỉ còn lại Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết cúi xuống nhìn Ngôn Tiểu Nặc, lạnh nhạt nói: “Chơi đủ chưa?”

Ngôn Tiểu Nặc không hiểu từ “chơi” anh nói là ý gì, nói: “Chơi đủ rồi thì sao, mà chưa thì sao?”

“Ngôn Tiếu Nặc, đừng có thái độ với anh!” Mặc Tây Quyết bước đến, kéo cô vào lòng: “Theo anh về”

“Tôi sẽ không về đâu!” Ngôn Tiểu Nặc hất tay Mặc Tây Quyết ra, lạnh lùng nói: “Mặc Tây Quyết, tôi sẽ không về với anh nữa, nếu anh vẫn bắt tôi vê thì chỉ có thể mang xác của tôi…ưml”

Môi của cô cứ như thế bị anh chặn lại.

Đầu cô trở nên trống rỗng. Đây là trường mầm non, vừa rồi vì bọn họ tới mà giáo viên học sinh đều ra xem, Mặc Tây Quyết sao có thể…

Cô bắt đầu nghe thấy những tiếng rì rầm.

“Chú đẹp trai đó đang hôn cô giáo Ngôn kìa!”

“Không được nhìn, mau quay về đi!”

Ngôn Tiểu Nặc vừa lo vừa giận vừa xấu hổ đẩy Mặc Tây Quyết ra, lớn tiếng nói: “Mặc Tây Quyết, ra ngoài cho tôi, đây là trường mầm non, anh đừng có tới đây nữa”

“Anh cứ tới đấy!” Mặc Tây Quyết nắm cổ tay cô, thấy lửa giận trong đôi mắt cô, nói từng từ từng chữ: “Ngôn Tiểu Nặc, em bản lĩnh lắm đúng không?”

“Mặc Tây Quyết, tôi không có bản lĩnh gì cả.” Giọng nói của cô đột nhiên dịu lại, nhưng chứa đầy phiền muộn: “Tôi không dễ dàng gì mới ở lại đây được, anh cho tôi một con đường sống có được không?”

Anh cho tôi một con đường sống có được không?

Mặc Tây Quyết trước giờ chưa từng thấy cô dùng vẻ mặt như vậy nói một câu bí thương như thế.

Những âm thanh xung quanh đều đã yên lặng, chỉ có một cái bóng trên mặt đất từ từ di chuyển với tốc độ mắt thường không nhìn thấy.

Mặc Tây Quyết buông tay cô, giọng điệu bình tĩnh như cơn gió thoáng qua: “Ở bên anh, chính là con đường chết sao?”

Câu nói này giống như chiếc búa nện lên người Ngôn Tiểu Nặc, mắt cô rưng rưng, không nhìn rõ mọi thứ trước mắt nữa.

Chỉ nghe Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng hỏi một câu: “Phải không?”

Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, nói: “Phải, từ khi bà ngoại mất, ở bên anh một khắc tôi cũng thấy sống không bằng chết”

Không biết có phải cô hoa mắt hay không, cô thấy thân hình cao to của anh khẽ run lên.

Chỉ là trong chốc lát, anh ngước đầu lên, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Sống không bằng chết? Anh thấy em rất tốt, rất hưởng thụ mà”

Mặt Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên đỏ ửng, thấy vẻ mặt đầy châm biếm của anh, không nói được lời nào.

Mặc Tây Quyết tiếp tục nói: “Sao? Lẽ nào không phải?”

Ngôn Tiểu Nặc căn chặt môi, không nói gì liền muốn rời đi.

Mặc Tây Quyết lại giữ tay cô lại, tiếp theo kéo cô ra ngoài, mở cửa xe và đẩy cô vào bên trong.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement