Chương 255
Khi Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy những lời đó, một dòng máu nóng dồn thẳng lên đầu, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng. Cô nhìn Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết cũng đang nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng đôi mắt đen láy kia lại như sóng ngầm phun trào, như núi lửa dưới đáy biển. Mặc dù đã cố hết sức che giấu, nhưng vẫn không thể giấu đi tia sáng nóng rực.
Ngôn Tiểu Nặc dần bình tĩnh lại, có lẽ đây là cơ hội của cô?
Cô hờ hững nói: “Ông Mặc, không phải ai cũng muốn vào cửa nhà họ Mặc các ông.”
Ngoại trừ Ngôn Tiếu Nặc bình thản, những người khác đều thay đổi sắc mặt, đặc biệt là Mặc Tây Quyết, mặt anh lập tức trở nên tái mét.
Mặc Lăng Thiên giận quá hóa cười: “Cô Ngôn thật là mạnh miệng.”
Sống lưng của Ngôn Tiểu Nặc thẳng tắp, cặp mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Mặc Lăng Thiên. Cô từ từ đứng dậy, giọng nói dịu dàng như gió nhẹ tháng ba, nhưng lại lạnh thấu xương như giá rét mùa đông: “Chỉ cần con của ông không quấn lấy tôi, tôi đảm bảo cả đời này sẽ không xuất hiện trước mặt người nhà họ Mặc các ông”
Cặp mắt đen của Mặc Tây Quyết như núi lửa phun trào, đôi môi mỏng không nhịn được hơi mấp máy, rõ ràng là vô cùng tức giận.Đọc FULL bộ truyện Tổng Tài Cuồng Vợ.
“Ö” Mặc Lăng Thiên cười khẩy: “Cô hãy nhớ cho kỹ những gì đã nói ngày hôm nay”
Ngôn Tiểu Nặc hờ hững nói: “Ông Mặc, xin hỏi tôi có thể rời đi được chưa?”
Mặc Lăng Thiên ném cho cô một từ: “Cút.”
Ngôn Tiểu Nặc xoay người rời khỏi phòng khách, không nói lời nào. Ngay sau khi cửa phòng khách đóng lại, Ngôn Tiểu Nặc lập tức vịn vào tường, cảm thấy chân mình có chút mềm nhũn.
Thật không ngờ cô sẽ thốt ra những lời nói khó nghe như vậy, nhưng cô không còn cách nào khác.
Trong phòng khách, Vi Vi nhìn sắc mặt của Mặc Tây Quyết, dè dặt hỏi: “A Quyết, anh không sao chứ?”
Giờ phút này Mặc Tây Quyết đã trở lại với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng khóe mắt và lông mày căng chặt kia đã lộ rõ sự khó chịu cùng cực của anh lúc này. Anh mím chặt đôi môi mỏng, không nói một lời.
Mặc Tây Thần và Toàn Cơ liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Mặc Lăng Thiên nhẹ nhàng lên tiếng: “Lo đi làm việc của mình hết đi.”
Như được tha tội, Vi Vi, Mặc Tây Thần và Toàn Cơ đều ra ngoài, chỉ có Mặc Tây Quyết còn ngồi ở đó không nhúc nhích.
“A Quyết” Mặc Lăng Thiên nhìn đứa con trai thứ hai đang cố hết sức kiềm chế cơn giận: “Hôm nay là sinh nhật của con.”
Sinh nhật? Mặc Tây Quyết cười mỉa trong lòng. Đây là sinh nhật tôi tệ nhất của anh, không một sinh nhật nào có thể sánh bằng lần này!
Mặc Tây Quyết thản nhiên đáp: “Con đi nghỉ đây”
Dứt lời, anh đứng dậy xoay người định lên lầu.
Giọng nói không nhanh không chậm của Mặc Lăng Thiên vang lên: “A Quyết, hãy để Vi Vi ngủ với con đêm nay”
Mặc Tây Quyết dừng chân, ngoảnh đầu lại nói: “Lâu đài còn nhiều phòng, ngoài phòng của con ra, cô ta có thể ngủ bất cứ chỗ nào”
Mặc Lăng Thiên lên tiếng: “Các con sắp đính hôn, có một số việc, sớm hay muộn cũng không khác gì”
Mặc Tây Quyết liền nói: “Con sẽ không đính hôn với cô ta”
Mặc Lăng Thiên đập một phát xuống mặt bàn rồi đứng phắt dậy, trong mắt ông ta đây tức giận: “Mày nói gì?”
Mặc Tây Quyết nhìn thẳng vào mắt ba mình, lặp lại từng câu từng chữ: “Con sẽ không đính hôn với cô ta.”
“Làm càn!” Mặc Lăng Thiên tát Mặc Tây Quyết một cái, nổi giận nói: “Đồ vô dụng, bị đá ngay trước mặt nhiều người như vậy mà vẫn nghĩ cho cô tai”
Mặc Tây Quyết từ từ ngẩng đầu lên, hờ hững đáp: “Cho dù cô ấy đá con, dù cô ấy không muốn gặp lại con, con cũng sẽ không đính hôn với Vì Vi, bao gồm cả những người phụ nữ khác!”
Mặc Lăng Thiên tức không chịu nổi: “Nói cách khác, ngoại trừ Ngôn Tiểu Nặc, mày không cần ai cả?”
“Đúng vậy. Khuôn mặt Mặc Tây Quyết hơi nhếch lên, một loại khí phách bắn thẳng ra từ đôi mắt đen của anh khiển Mặc Lăng Thiên ngơ ngác.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, Mặc Lăng Thiên chỉ vào Mặc Tây Quyết, cả vẻ mặt và giọng nói của ông †a vang rên như sấm đánh: “Cái loại không có tiên đồ! Mày không xứng mang họ Mặc!”
Dứt lời, Mặc Lăng Thiên giơ tay định gọi vệ sĩ.
Giọng nói lo lắng của Vi Vi vang lên ngoài cửa: “Cô Ngôn? Có chuyện gì với cô vậy? Cô không sao chứ?”
Mặc Tây Quyết nhấc chân chạy ngay ra ngoài, để lại Mặc Lăng Thiên ngây người đứng tại chỗ.
Ngôn Tiểu Nặc nằm nhoài trong vòng tay của Ví Vi, Vi Vi thấy Mặc Tây Quyết đi ra bèn vội nói: “A Quyết, cô ấy bị ngất…”
Lời còn chưa dứt, cô ta đã bị Mặc Tây Quyết đẩy qua một bên, chưa kịp phản ứng đã thấy anh bế Ngôn Tiểu Nặc lên, lo lắng gọi bác sĩ.
Vi Vi ngã ngồi dưới đất, sững sờ nhìn dáng vẻ nôn nóng như lửa đốt của Mặc Tây Quyết.
Mặc Lăng Thiên nhìn Vi Vi, lạnh nhạt nói: “Vi Ví, bác trai có lỗi với cháu, cũng có lỗi với Rolster”
Vi Vi vội vàng đứng dậy, trong đôi mắt xanh tràn đầy đau thương: “Bác trai đừng nói vậy, đâu ai lường trước được chuyện này.”
Mặc Lăng Thiên nói đầy ám chỉ: “Chúng ta cùng nhau đi xem Ngôn Tiểu Nặc.””
“Vâng” Vị Vi đáp rồi đi theo. Trên chiếc giường lớn lộng lẫy thoải mái, Ngôn Tiểu Nặc nhắm chặt mắt, mặt mày tái nhợt.
Tay của Mặc Tây Quyết vẫn không rời khỏi Ngôn Tiểu Nặc, trong đôi mắt đen ngập tràn yêu thương và đau lòng, Vi Vi thấy thế bèn cắn môi.
“Bác sĩ đâu?” Mặc Lăng Thiên lạnh lùng hỏi.
Mặc Tây Thần đáp: “Sắp tới rồi”
Ngay lúc này, Ngôn Tiểu Nặc mở mắt ra, đối diện với đôi mắt của Mặc Tây Quyết.
Nhưng khi cô mở mắt, tình yêu thương chứa chan trong mắt Mặc Tây Quyết lập tức bình tĩnh lại như thủy triều êm đềm, tay cũng rút ra khỏi người cô.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn lướt qua những người trong phòng, tự mắng mình một nghìn tám trăm lần. Đúng là hết nói nổi với cô rồi, cơ hội tốt như thế mà cũng bỏ lỡ.
Mặc Tây Quyết bình thản hỏi cô: “Cô ổn chứ?”
Giọng điệu đó không khác gì đối xử với một người lạ, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy đau nhói trong lòng. Cô nhỏ giọng đáp: “Tôi ổn.”
“Nếu không sao thì cô có thể đi rồi” Mặc Tây Quyết đứng lên.
Ngôn Tiếu Nặc đang định ngồi dậy xuống giường, nhưng lại bị Mặc Lăng Thiên ngăn cản: “Đợi đã”
Mặc Tây Quyết rũ mắt xuống, không nhìn ra cảm xúc của anh lúc này, còn Ngôn Tiểu Nặc thì bất giác trở nên căng thẳng.
Mặc Lăng Thiên lạnh lùng nói: “Cô Ngôn nên đợi bác sĩ đến kiểm tra rồi tính tiếp, lỡ như cô lại có chuyện sau khi bước ra khỏi cửa lâu đài, như thế sẽ không được rõ ràng.”
Vi Vi chớp mắt, cười tự nhiên: “Bác Mặc, cháu biết sơ về y thuật, hay là để cháu kiểm tra cho cô Ngôn nhé?”
Mặc Tây Quyết hờ hững nói: “Cô là khách quý của lâu đài, sao có thể làm phiền cô được?”
Vi Vi cười đáp: “A Quyết, em không coi mình là khách.”
“Đừng tranh cãi nữa.” Mặc Lăng Thiên lên tiếng ngăn lại, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Vi Vi: “Vi Vi, cháu kiểm tra cho cô ta đi, cẩn thận coi xem là bị bệnh gì.”
Vi Vi không nói gì nữa mà ngồi bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc, giơ tay giữ tay cô lại, sau đó đặt ngón tay lên trên, cười nói: “Đừng sợ, tôi đã từng học Đông y.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Cảm ơn cô.” Sau đó cam chịu rũ mắt xuống.
Mặt của Vi Vi càng ngày càng trắng bệch, cuối cùng có cả hoảng loạn.
Mặc Lăng Thiên nheo mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vi Vi nhìn vào sắc mặt của Mặc Lăng Thiên, chần chừ một lúc mới đáp: “Cô ấy có thai.” Mặt Mặc Lăng Thiên biến sắc, đôi mắt ông ta bản ra tia sáng sắc bén nhắm thẳng vào Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình đặt tay lên bụng.
Trong phòng yên tĩnh như nước, gió xuân tháng ba thối tung tấm rèm cửa, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Một lúc lâu sau, Mặc Lăng Thiên mới lên tiếng: “Không ngờ lại có con.”
Ngôn Tiểu Nặc không chịu nổi áp lực nặng nề này bèn rũ mắt, hàng mi dài không ngừng run rẩy.
“Là con của A Quyết thật à?” Mặc Lăng Thiên lại hỏi một câu.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên mở mắt ra: “Đứa bé này là của…
“Là của con” Mặc Tây Quyết ngắt lời cô và trả lời đây dứt khoát.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết, tia sáng lạnh lão trong mắt anh làm cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh đang bảo vệ cô.
Cô đúng là bị choáng đầu rồi. Nếu cô nói với Mặc Lăng Thiên đứa bé này không phải của Mặc Tây Quyết, thì điều gì đang chờ đợi cô?
Cô không nhịn được mà rùng mình, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.
Mặc Lăng Thiên nhướng đôi lông mày kiếm, thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy, đứa bé cô đang mang trong bụng chính là cháu nhà họ Mặc. Sau bữa tiệc sinh nhật tối nay, cô ở lại đây dưỡng thai, đứa bé sẽ được đưa đến trang viên nhà họ Mặc để nuôi nấng dưới tên của Vị Vi sau khi nó được sinh ra”
Ngôn Tiếu Nặc không nhịn được nữa, la lên: “Đây là con của tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải cho người khác?”
Mặc Lăng Thiên lạnh lùng nhìn cô, giọng ông ta đầy mỉa mai: “Vậy cô dựa vào cái gì để làm một người mẹ danh chính ngôn thuận của đứa bé này?”
Ngực Ngôn Tiểu Nặc phập phồng liên tục, cô cắn chặt môi dưới của mình, cố gắng không để nước mắt chảy xuống.
Mặc Lăng Thiên xoay người rời đi, Vi Vi liếc nhìn Ngôn Tiểu Nặc rồi cũng đi theo.
Cuối cùng, nước mắt của Ngôn Tiểu Nặc cũng không nhịn được nữa mà chảy xuống.
Mặc Tây Thần và Toàn Cơ không đành lòng, nhưng cũng bó tay hết cách.
“Tiểu Nặc” Toàn Cơ thực sự không chịu nổi khi thấy cô như thế này, bèn kéo tay an ủi cô: “Còn một thời gian dài nữa đứa trẻ mới chào đời, bây giờ cô đừng như vậy nữa”
Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác nhìn vào hoa văn kim tuyển trên tấm lụa nhung, nước mắt cô chảy xuống từng giọt một.
“Hai người ra ngoài hết đi.” Mặc Tây Quyết đột nhiên lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!